Chiều Hoa Lư
Cặp theo dấu mục đồng ta về xóm núi
ai đó vung lên chiều nghe vút tiếng xa xưa
trái nghìn năm lững thững rơi trúng vào chỏm nhớ
mây mù u Tam Điệp trùng trùng
Ta bước vào Nghi môn đi dọc bờ năm tháng cũ
trầm mặc những dây leo ôm quấn cổ thụ già
đàn dê núi xa xa ăn trái đa vàng vừa rụng
hiền khô như đồng lúa Nho Quan
Ta không chạm được những cây rêu đã mọc nghìn năm trên ngói đá
khung sắt nào ngăn lối hậu cung
em giễu ta kiếp nào quan giám sát
chạm vào yên bình ngỡ mới hôm qua
Không đọc được long sàng trước Nghi môn còn ẩn ngữ những điều
chưa hiểu hết
non nước nhắn gì trong gạch đá hoang sơ
chỉ nghe cây lá rêu phong Trường Yên xạc xào quá khứ
thăm thẳm chiều chạm lên cánh diều nào những em bé Hoa Lư.
Cúc Phương
Thiên nhiên đính lên tấm áo Ninh Bình một chiếc Cúc Phương
chiếc cúc khổng lồ có đủ họa tiết núi rừng…
gió trên đỉnh Mây Bạc mỏng như vải yếm
dây bàm bàm dài thắt buộc eo non
Chiều ấy khoác lên tôi cánh rừng mưa nhiệt đới
ngàn tia nắng xuyên qua những tán lá rậm rì văng vẳng Cúc Phương
em - cô gái Mường ven sông Bưởi
trong trẻo tiếng hát ngẩn ngơ nếp nhà sàn
Chiều ấy người kể cho tôi về ruộng bậc thang
yêu rừng, rừng không phụ
ai đó hát, rừng mười hai ngàn năm tuổi
mà cứ ngỡ chừng tiếng hát đôi mươi
Cúc Phương đưa tôi về hang Đắng của người Mường hay động Người Xưa
nhận diện tiền sử tổ tiên trong phảng phất hương trầm khói tỏa
những con dơi chưa bao giờ giải mã
bí ẩn ngàn năm trong đôi cánh của mình
đã khâu vào hồn, cột vào mắt, quấn vào chân tôi những cây chò chỉ
những con báo hoa mai, những con voọc quần đùi trắng ẩn đâu rồi
xin lỗi mùa tháng năm những cánh rừng bươm bướm trễ
động Trăng Khuyết lỡ hẹn một ngày về hé cửa Con Moong.
Xác lá hồn cây biết kể
Dễ thương chú cá lìm kìm đội tai bèo bơi qua ụ
chuồn chuồn tập làm máy bay, đáp xuống cánh đồng yên bình
những bụi cỏ u du
má lại nhắc chiếc xuồng con, cây sào nặng thân quen, cơm gói mo cau,
khăn rằn quấn cổ…
Cơn mưa nào nổ một tiếng sấm đì đùng
phá tan đàn kiến nhỏ trên đường khiêng bất chợt
lá quân hành chưa kịp ngụy trang
Chúng tôi nghe mùi hoa súng bên gò
má nói từ hồi đánh trận
cái ao bom đạn khoét bên ụ này còn giữ hình bóng cậu tôi
Có cái cây mọc lên dáng người ngã xuống
vắt ngang mặt nước nằm vẫn tư thế tiến công
cây bông tra đứng đây chắc bằng tuổi cậu
mấy mươi năm rồi vẫn mãi xanh
Cùng xếp vào ba lô kí ức
bên ụ bên ao luôn sống động những câu chuyện tản cư, chạy giặc
hoa mua mang cốt cách những người đàn bà đi qua chinh chiến
tả tơi đau mỗi khi có người ngã xuống
vẫn hiên ngang ngời tím giữa rừng chiều
Mỗi xác lá hồn cây biết viết lên hồn sông núi
dễ thương chuồn chuồn tập làm máy bay, đáp xuống cánh đồng yên bình
những bụi cỏ
dễ thương chú cá lìm kìm đội tai bèo bơi qua ụ, trưa nay
Đi hết dọc dài đất này
sẽ bắt gặp hàng trăm vạn tai bèo trôi trên nước
tai bèo nào chiếc mũ cậu tôi?
VNQD