Thơ của Nông Quang Khiêm

Chủ Nhật, 21/07/2024 10:59

Rễ người

Quê tôi nhà sàn
Neo vào khốn khó
Giàu mây giàu gió
Quẩn quanh phận người
Có cha có mẹ
Cõng thời gian trôi
Sấp ngửa cuộc người
Dốc cao bóng đổ
Đời như cây cỏ
Rễ người vươn xa
Tôi như nhánh rễ
Về nơi không nhà
Muôn nẻo đường qua
Trở về một lối
Cứ đi như suối
Dẫu va dẫu đau
Đến đâu đến đâu
Vẫn mình người núi
Vẫn vươn nhánh rễ
Từ gốc rễ người...


Trên đầu cầu thang


Trên đầu cầu thang
Con ngồi ngóng mẹ
Mẹ đi nương xa
Chiều về
Hạnh phúc ùa trong tiếng con reo
Ấm một khuông trời

Trên đầu cầu thang
Mẹ ngồi ngóng con
Mẹ đã già
Con lập nghiệp ở xa
Nỗi nhớ giăng phía chân trời

Trên đầu cầu thang
Xưa ông bà ta vẫn ngồi
Ngóng mẹ… ngóng con
Có khi ngóng bố, ngóng chồng, ngóng vợ
Người đi chiến trường xa
Người đi lấy chồng
Người tha hương mưu sinh
Có người không trở về
Có người về một năm đôi bữa

Chín bậc đếm bước chân lặng lẽ
Bao đời người rỉ tai nhau:
Cầu thang có vía!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)