Thơ của tác giả Kiều Trang và Trần Tự Bình

Thứ Năm, 27/05/2021 13:25

TRẦN TỰ BÌNH
San hô đỏ


Triệu năm rồi
biển cần mẫn vô tư
nuôi tầng tầng san hô mọc lên từ đá
đá liền mạch nối Trường Sơn - biển cả
xuyên thời gian

Biển Đông
nắng lửa mưa chan
gầm gào bão tố
nhà giàn dựng lên trên đá san hô đỏ
kiêu hãnh giữa biển trời

Mắt đất liền đau đáu dõi xa khơi
tim đảo đá hướng bầu trời đất mẹ
máu trộn nước mắt mồ hôi
bao thế hệ
nhuộm san hô rực rỡ sắc hồng

Những con mắt
dõi theo từng nhịp sóng biển Đông
xuyên qua mây
canh giữ biển trời Tổ quốc

Giữa mênh mông mây nước
màu đỏ lung linh
in cột mốc chủ quyền.




KIỀU TRANG
Cội nguồn


Giấc mơ gọi con trở về
để thêm những buổi chiều bên mẹ

Mẹ ngồi đó
im lặng bên dòng chảy đời con
như bấc đèn khêu niềm mong mỏi
tự đốt mình cho ngọn lửa bừng lên

Như dòng nước xa nguồn
con mê mải với bãi bờ, ghềnh thác
những cuộn xô, những êm đềm xứ khác
mẹ là nguồn tiếp sức con đi

Đất quê bao đời cằn bạc
những nhát cuốc vẫn xới lên hi vọng
hạt thóc nào thức trắng đêm đêm
thức vào giấc mơ người làm ra chúng

Ngọn khói xuân xanh lên tóc mẹ
chiều trung du thẫm cả niềm yêu
bông hoa bưởi thơm cho người phố
vẫn không nguôi cuống gốc quê nhà.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)