PHẠM TẤN DŨNG Sinh năm 1961 Tại Gò Nổi, làng Bảo An, Điện Quang, Điện Bàn, Quảng Nam Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Nam Đã xuất bản: - Nhật kí gió cuốn, Nxb Văn học, 2018 “Với tôi, thơ là thứ quà tặng của trời, là trò chơi của sự tự do hoang tưởng. Ở đó, tôi bắt gặp những mơ hồ không biên giới của giấc mơ, những giao thoa của thực và ảo, mộng mị và khát vọng, những manh mối, duyên cớ để nhận chân cuộc sống và ngóng chờ sự kế tục trong sáng tạo của một diện mạo thơ nào đó...”. |
Quê hương
Quê hương
bốn bề sóng vỗ mặt
bãi bồi bờ lở
một bề cắt vào trong
từng thớ đất thở hắt
Những chàng trai sông Thu
đã ra đi
đã quay về và không về
đã quay cuồng trong gió lốc
giữa chảy xiết Thu Bồn
hay yên ả những lần tụ hội
nổi trên da thịt
cồn gò là quê hương
Những chàng trai sông Thu
cuộn gió mang về
làng quê đời người
bóng hình in vào đất nền áo nâu
chạm chân
đã ngùi ngùi đầu quê làng Thi Lai Hà Mật
tiếng guốc khua đều sạp chợ Phú Bông
tiếng chim gù bồi hồi giữa trưa Đông Bàn giữa chiều Bàn Lãnh
tiếng còi tàu chiều tà ga Xuân Đài gạt thầm nước mắt tiễn đưa
tiếng dệt lụa ươm tơ làng Bảo An trăm năm còn vọng
tiếng bìm bịp kêu chiều Tư Phú
tiếng vạc đêm rớt lại đầu vòm một bến Vân Ly
Ôi quê hương
qua bao bận chiến tranh
bãi dâu xanh rì đã khoác lên lớp áo trắng cỏ lau
những cơn bấc căm căm lặm vào da thịt
nắng rát chang chang mùa gió Lào cay nghiệt
quất vào những đôi môi khô ruộng tháng năm
nước mắt mẹ thì dâng theo ngấn lụt
thân cha gầy bám củi khô với vớt cơi trầu
chị xắn quần đếm thời gian đã khô nước mắt
đêm nghe tiếng chim cuốc kêu thay nhạc một mình
trăm trận bão giông vẫn ngửa mặt cười
xóm làng vẫn cứ vang vang đùa vui trẻ nhỏ
tinh mơ nông dân vác cuốc ra đồng vẫn sang sảng đọc thơ
Ôi quê hương, quê hương
những chàng trai sông Thu chân đất
vẫn ra đi vẫn quay về và không về
vẫn say khướt những lần trên bàn rượu
rồi mơ mê thầm thĩ đọc câu hò đối đáp
thương cha nhớ mẹ thì về
nhược bằng thương kiểng nhớ quê thì đừng
Ôi quê hương quê hương quê hương
những lần khóc
có người tha hương ngay trên quê mình
tôi này
nói với tôi
quê mình Gò Nổi.
Bóng núi
Tôi đính bóng tôi vào dốc đá
không nói gì
chỉ bóng thầm thì hôn hương đất
hôn suối ngàn cây cỏ hoang vu
tôi riêng tôi với thác Palza(1) tóc trắng
và những nụ cười ngồn ngộn nắng mưa
Tôi đính bóng tôi vào chân nhà guol
không nói gì
chỉ bóng thầm thì nhà nhà Bho - Hoong(2)
hôn vệt chân trần ánh nhìn lấm lét
quần tây áo pul phất phới đại ngàn
tôi với tôi lạ với bóng mình
phía đỉnh núi đồi mây giông kéo tới
một tràng tiếng Anh phát từ phía Bungalow(3)
Mưa
mưa không lấp nổi những bước chân
một thoáng một thời
đã từng bước trên hoang tàn sỏi đá
mà quê xưa sấm chớp đầu nguồn
ngọc có thể đã nát
vàng đã tan
Đêm
nẻo hoang vần vũ
tiếng chép miệng con tắc kè làm giả đính vách phên
trong lơ mơ giấc mớ
tôi thấy máu bạn tôi bị loài sên bám hút
máu của người Cơ Tu da khét mắt đăm đăm
hút cả bóng và tôi
úp ngược
núi non chiều.
-------
1. Palza là thác nước ở xã Sông Kôn huyện Đông Giang - Quảng Nam.
2. Bho-Hoong: tên làng Dân tộc Cơ Tu đang làm du lịch.
3. Kiểu nhà một tầng có xuất xứ từ Ấn Độ.
Thôi về
Về thôi
những nắng hanh chân ngày những truông treo đồi gò ghềnh cuối
tan hoàng hôn vào giọng đục u buồn thiếu phụ
tiếng gió xô tiếng cánh chim kêu đêm chỗ nằm không ấm
tôi/ em mục rã lá thu vàng
Về thôi
còn kịp vầng trăng mắc võng mái hiên
những rêu xanh tường cũ nền nhà quên tên viên gạch
những dây đàn bật khóc khi cơn giông chiều ùa về
những giọt mưa thở dài
và kỉ niệm vàng khép phía sau lưng
cánh cổng đã mục
chừng như trên chiếc bàn cũ lọ mực vẫn còn hương
Thôi về
xếp gọn những loay hoay
khum tay đốt ngọn nến vàng giông gió
tôi nhặt cỏ khô quấn tượng em
lưu dấu mối tình
và chắc một điều ta sẽ chẳng hẹn nhau
khi trong ngăn sâu lồng ngực
còn nghe âm âm vũ điệu côn trùng.
VNQD