Truyện ngắn dự thi. TRẦN THỊ TÚ NGỌC
Mùa sương ở Thương Vân bắt đầu từ tháng Ba, những cánh đồng cỏ non mềm chìm trong làn hơi nước trắng mờ như sữa. Trên các đỉnh cao hoang vu của dãy núi Cấm, hoa hồng Máu bắt đầu bung nở, mùi hương theo gió lan khắp cao nguyên. Chưa ai từng trông thấy loài hoa bí ẩn này bao giờ. Nhưng mỗi lần đắm mình trong hương hoa xao xuyến ấy, mỗi người đều cảm thấy tâm hồn mình trong trẻo nhẹ nhàng hơn.
Mùa sương đến rồi mùa sương đi, cuộc sống cứ bình yên trôi qua như thế.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi khách du lịch kéo đến Thương Vân. Các khách sạn mini đua nhau mọc lên trên những khoảng rừng thông bị đốn hạ. Tiền dễ dàng kiếm được và cũng dễ tiêu như nước chảy. Nhận thấy cơ hội làm giàu, lão Hoành nhanh chóng dồn toàn bộ vốn liếng tích cóp được để mua đất xây một khu nghỉ dưỡng sinh thái. Lão vốn xuất phát từ một tay buôn lậu gỗ, đến khi rừng cạn kiệt liền xoay qua kinh doanh nhà hàng ăn uống, nghe nói còn có đủ các thứ dịch vụ khác đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng. Ở Thương Vân ai cũng nể sợ lão. Thứ nhất, bởi lão nhiều tiền. Thứ hai, vì đi kèm với lão có một gã tay chân giỏi võ, cao ráo, lực lưỡng, da ngăm đen và râu quai nón xanh rì trên cằm. Gã tên là Sếnh, luôn tận tụy với lão Hoành giống như con chó trung thành sẵn sàng liều chết bảo vệ chủ.
Cánh đồng nơi gia đình ông Thản sinh sống nằm bên rìa khu nghỉ mát đang được xây dựng của lão Hoành. Lão Hoành mê tít cái hồ nước trong veo có hòn đảo nhỏ chính giữa của nhà ông Thản, muốn mua phứt đi để sáp nhập vào khu nghỉ dưỡng của mình. Cái hồ nước mà cải tạo làm du lịch thì đẻ ra vàng ra bạc, thế mà lão nông dân suốt đời đi sau đít bò ấy chỉ biết dùng cho bò uống nước. Cho nên nghèo mạt kiếp là phải.
- Tôi đang nuôi một đàn bò, giờ bán đất đi nơi khác cả bò lẫn người đều bơ vơ ông ạ - Ông Thản ngập ngừng tìm cách từ chối. Ông cảm thấy khó khăn khi phải tiếp chuyện với hai chủ tớ lão Hoành trong căn nhà tồi tàn của mình.
- Ông nuôi bò làm gì cho cực. Tôi nói thật nhé, cứ bán tất cho tôi rồi ôm một cục tiền gửi ngân hàng là ông tiêu cả đời chả hết - Lão Hoành nhấp nháy đôi mắt hí rị, gạ gẫm.
Ông Thản xoa xoa đôi tay sứt sẹo vì mấu liềm cắt cỏ, bối rối đáp:
- Với lại con bé Thơ nhà tôi nó cũng thích ở đây.
Vừa lúc đó con gái ông Thản đi học về, cô gái mười bảy tuổi lướt vào như một làn gió nhẹ, cất tiếng lanh lảnh gọi cha. Nhìn thấy hai người đàn ông, Thơ nhẹ nhàng cúi chào rồi đi nhanh ra phía sau. Có lẽ vì thế cô không thấy một thoáng sững sờ lướt trên gương mặt một trong hai người khách. Sếnh nhìn theo bóng cô gái một tích tắc rồi rời tầm mắt lạnh lẽo lên trên bức tường trước mặt. Ở đó, trên bàn thờ bày biện sơ sài, có bức ảnh một người phụ nữ trẻ với đôi mắt dịu dàng như nước.
Lão Hoành không nhận ra cái nhìn của Sếnh. Lão thấy Thơ cũng ngon mắt, nhưng mảnh đất nhà ông Thản mới là thứ lão để tâm. Lão trở lại vài lần, mỗi lần đều nâng giá lên một chút để thuyết phục ông Thản. Trong lúc ông chủ đang bận nói chuyện, Sếnh lặng lẽ bước ra ngoài. Ở một góc sân, trong nắng chiều rực rỡ, Thơ cần mẫn ngồi băm cỏ ủ chua cho bò. Mái tóc đen dày được cô búi gọn lên cao, để lộ cái gáy trắng muốt. Sếnh thấy bồn chồn trong người.
Thơ cảm giác có người nhìn mình, ngẩng đầu lên:
- Anh Sếnh nhìn gì tôi thế?
Sếnh lấy mũi giày đá đá cục đất dưới chân, nhấm nhẳng bảo:
- Tại tôi thấy Thơ quen quen.
Thơ tủm tỉm cười:
- Tôi gặp anh Sếnh nhiều lần rồi mà. Cái hồi anh hay biểu diễn mãi võ ngoài thị trấn ấy. Mẹ tôi bán hàng nước ngay bên cạnh.
Sếnh nghe nhắc đến chuyện cũ liền lặng im.
Nửa năm trôi qua, một số bộ phận của khu nghỉ dưỡng Roses bắt đầu đi vào hoạt động, nước thải xả tràn lan khiến cho việc tìm kiếm nước uống cho đàn gia súc trở nên khó khăn và dịch bệnh xuất hiện ngày càng nhiều. Người dân sống lân cận buộc phải từ bỏ cánh đồng, bán đất cho lão Hoành và tìm kiếm việc làm trong các nhà hàng khách sạn mới mọc lên. Riêng ông Thản vẫn cố bám trụ với hi vọng đàn bò sẽ chịu đựng được đồng cỏ đã trở nên cằn cỗi. Chỉ cần đợi đến đầu mùa sương, khi chúng đủ cứng cáp để vượt qua rặng núi trước mặt kiếm thức ăn, mọi việc nhất định sẽ ổn. Ông Thản nói với con gái như vậy vào một bữa ăn tối, ngọn đèn điện treo chính giữa nhà đục ngầu như ánh mắt của ông.
Mùa sương đến, cao nguyên thay màu áo mới, cỏ non cựa mình đâm chồi. Đàn bò nhà ông Thản ngày một lớn dần lên, được lùa đi các bãi chăn xa hơn. Xóm giềng trông thấy ai cũng ngẩn ngơ tấm tắc. Họ nhớ về một thời đất đai còn rộng mênh mông và hoang vắng, con người sống ung dung tự tại hít thở không khí thoáng đãng dưới bầu trời đầy sao.
Ông Thản làm việc quần quật không ngơi nghỉ. Ông hi vọng sau vài lứa bò xuất chuồng sẽ kiếm đủ tiền để cho con gái đi học đại học ở thành phố. Cô bé đã mười tám tuổi, ngày càng đẹp dịu dàng như một đóa hồng vừa hé nụ.
*
* *
Lão Hoành tỏ ra mình là người rộng rãi, bò nhà ông Thản con nào đủ lớn là lão mua luôn với giá cao. Thực ra cũng bởi vì lão đã có ý tưởng kinh doanh mới. Ông Thản vốn không ưa gì lão Hoành, nhưng không bán đất thì thôi, chứ người ta hỏi mua bò thịt chẳng lẽ lại từ chối. Đàn bò con nào con nấy chỉ ăn cỏ đồng và uống nước suối, da dẻ bóng mượt, hứa hẹn ngon ngọt hết chỗ chê. Lão Hoành quảng cáo rầm rĩ, bắt tay vào tổ chức các đêm lửa trại dành cho khách VIP với đủ mọi hoạt động hấp dẫn, trong đó không thể thiếu món đinh là thưởng thức thịt bò chăn thả.
Con bò lực lưỡng được tắm rửa sạch sẽ, dắt ra trói đứng giữa bốn dãy cọc, đầu cố định trên giá. Bên dưới bụng luồn hai thanh gỗ lim vững chãi thít chặt hai bên để đảm bảo nó không cựa quậy được. Nửa đêm, khi sương xuống dày, lửa đốt cao rực rỡ, thực khách ngà ngà men say, ai muốn gọi món gì đồ tể sẽ ra tay xẻo thịt ngay trên con bò sống.
Lão Hoành sai Sếnh làm đồ tể phục vụ khách. Gã đưa bàn tay thô ráp khe khẽ vuốt ve dọc theo lườn con bò, rờ rẫm đến bụng dưới, ngược ra sau hậu môn, mặt lạnh như băng. Thế rồi bất thình lình gã vung một đường dao rất ngọt chặt xoét luôn cái đuôi bò sát rạt chỗ xoáy mông, con bò rống lên một tiếng khủng khiếp, máu phụt ra thành vòi. Khách hét lên lạc cả giọng. Gã liếm môi, đưa cái đuôi bò còn vật vã ra cho đầu bếp sơ chế thật nhanh rồi nướng trên bếp lửa. Mùi thơm lừng của thịt tươi trộn lẫn với mùi khét của lông bò bốc lên thành một thứ hương quái dị.
Từng tảng thịt bò đẫm máu nóng hôi hổi cứ được xẻo dần đem ra làm món như thế. Con bò lúc đầu còn rống lên mỗi lúc bị dao lia vào dứt đi một phần cơ thể. Nhưng về sau nó cứ lịm đi, đau đớn thấu đến tận tủy xương mà ngắc ngoải mãi không chết. Sáng ra giữa bãi cọc đen bầm những máu, trơ lại cái đầu bò với bộ khung xương trắng hếu.
Nổi tiếng với cách chế biến món ngon độc lạ, khách du lịch kéo về khu nghỉ dưỡng Roses nườm nượp, lão Hoành hài lòng thưởng cho Sếnh khá nhiều tiền. Suy cho cùng thì món bò xẻo thu hút được khách một phần cũng nhờ tài mổ thịt moi gan như diễn xiếc của Sếnh. Mọi người ngắm Sếnh trổ tài, vừa thán phục vừa ghê sợ. Nhiều người không dám lại gần Sếnh. Sếnh thì vẫn lầm lì như cục đá, chẳng vui cũng chẳng buồn.
|
Minh họa: Tào Linh |
Thỉnh thoảng trong những đêm sương mù mịt, lầm lũi từ bãi tiệc ngập ngụa rượu thịt về, Sếnh thoáng nghĩ đến Thơ. Đúng là gã đã gặp Thơ mấy lần ngoài thị trấn. Khi ấy gã mới mười mấy tuổi, người còm nhom như que củi, theo gánh mãi võ Sơn Đông đi diễn. Lao qua vòng lửa, bịt mắt phi dao, nằm trên bàn chông, trò nào cũng làm. Diễn xong vừa đói vừa mệt, ra sau lán nằm co lại bụng sôi ùng ục. Gã nhớ thỉnh thoảng người phụ nữ bán hàng nước ngay cạnh lại bế cô con gái đưa sang cho gã nắm xôi lót dạ. Cô bé chừng năm sáu tuổi, đôi mắt tròn xoe, một nốt ruồi son trên cánh mũi phập phồng. Một lần gã bị thương trong lúc diễn, máu ứa ròng ròng mà không dám khóc. Người mẹ tháo cái bờm cột tóc trên đầu con gái, khẽ khàng buộc cho gã để cầm máu.
Cái bờm ấy, gã vẫn còn đang giữ.
*
* *
Đã mấy đêm liền ông Thản không ngủ được. Cứ nhắm mắt là mơ thấy con Đốm Nâu đứng ngay trước mặt. Nó trân trối nhìn ông, kêu ò ò như bị người ta chọc tiết rồi đi khuất vào trong sương. Ông Thản hoảng hốt đuổi theo, thấy mình bị lạc vào một đồng cỏ đen ngòm, phơi đầy xương sườn với đầu lâu bò trắng hếu.
Ông Thản gầy rộc đi. Thơ sắp thi hết phổ thông, phải đi học cả ngày, đàn bò một tay ông chăm sóc. Những cánh rừng kế lần lượt bị rào lại bằng thép gai vì đã có chủ, không còn chỗ chăn thả rộng rãi như trước, chúng bị nhốt lại quanh quẩn trong mảnh đất nhỏ nên ngày càng trở nên còm cõi. Chúng cũng cô đơn và lủi thủi như ông. Ông Thản ứa nước mắt khi nghĩ về người vợ đã khuất của mình. Mộ bà ấy nằm ở giữa đồng, giờ cũng chuẩn bị phải rời đi vì khu đó đã được quy hoạch làm du lịch.
Thơ bàn với cha, hay là mình lên núi Cấm. Ở đó trên đỉnh núi cao tít quanh năm mây mù bao phủ, khí hậu lạnh giá, hai cha con sẽ trồng hoa. Thương Vân vốn nổi tiếng với nhiều loài hoa đẹp. Thơ mơ ước đến một ngày người từ các nơi về Thương Vân sẽ bị say mê bởi những đồi thông ngút ngàn và cánh đồng hoa bừng nở rực rỡ. Vẻ đẹp của cây cỏ và sương mù mới là thứ níu chân du khách, chứ không phải những tiệc tùng thác loạn kiểu rừng rú xô bồ mà người ta vẫn đang tổ chức để kiếm tiền kiểu chụp giật ở đây.
Ông Thản cũng muốn rời đi, nhưng bán lại đất cho lão Hoành thì ông không nỡ. Ông có loáng thoáng nghe người ta đồn đại những con bò của mình bán cho lão bị giết thịt bằng cách vô cùng rùng rợn, lòng vốn đã không yên. Đất đai cũng có linh hồn như con người. Trao vào tay kẻ xấu sẽ nảy những hạt mầm độc ác.
Ông còn chần chừ chưa quyết định thì không ngờ lại xảy ra một chuyện đau lòng.
Chạng vạng chiều hôm ấy, Thơ đi học về đến ngang đèo Vực thì gặp một nhóm thanh niên cưỡi xe phân khối lớn đang dừng lại để hút thuốc. Thơ cắm cúi đi rất nhanh. Bọn chúng nháy mắt với nhau, lặng lẽ bám theo. Tới quãng rừng vắng, ba đứa ào lên ôm ngang lấy người Thơ, bế thốc vào trong rừng mặc cho cô la hét giãy giụa.
Ông Thản ở nhà đến tối muộn không thấy con gái về, ruột gan nóng như lửa đốt. Ông đang ốm nhưng phải cố gượng dậy khoác áo vào men theo đường mòn đi tìm con. Đi được nửa đường thì gặp Sếnh khoác súng săn chim về. Nghe ông lão hỏi thăm, gã linh cảm thấy chuyện chẳng lành, liền thẩy cả xâu chim xuống vệ cỏ, tất tả đi tìm. Hai người tới được đèo Vực thì Thơ cũng từ trong rừng bò ra được đến đó. Cô nằm lịm đi, quần áo rách tướp, máu rỉ ra chảy xuống giữa hai chân.
Ông Thản rú lên chết đứng cả người. Sếnh bình tĩnh cởi áo khoác cuốn cho Thơ, nhẹ nhàng bế cô về. Đêm cao nguyên chìm trong thinh lặng. Phía bên kia quả đồi, khu nghỉ dưỡng Roses bắt đầu sáng đèn rực rỡ. Một thế giới thơm tho và sạch sẽ hoàn toàn trái ngược với mùi nồng ải của phân bò và cỏ mục trong ngôi nhà lụp xụp của hai cha con. Gã nhìn Thơ thiêm thiếp trên giường mà nỗi ân hận cộm lên giày vò trong ngực. Cách đây mấy ngày, trong một bữa tiệc lão Hoành tổ chức cho đám đàn em, rượu vào lời ra, lão Hoành bảo:
- Tao ngứa mắt với cái lão Thản lắm rồi, cứ dùng dằng mãi với đàn bò chó chết, trả bao nhiêu tiền cũng không chịu bán đất. Thằng nào giúp tao đuổi lão đi tao sẽ thưởng.
Thằng Thái Sẹo bảo:
- Đại ca, việc đó cứ để bọn em. Chỉ có điều em không hiểu cái mảnh đất ấy có gì mà đại ca mê đến thế.
Lão Hoành cười khà khà:
- Chúng mày ngu lắm. Làm du lịch mà chỗ nào cũng giống chỗ nào thì chẳng mấy chốc khách nó chán bỏ mẹ. Tao cần là cần cái hồ nước có cánh rừng ấy. Chúng mày có biết ngày xưa Trụ Vương bên Tàu có cái thú vui đệ nhất là Tửu trì nhục lâm không? Tao chẳng dám đổ rượu đầy hồ như Trụ Vương, nhưng cái hồ ấy cải tạo lại rồi tuyển bọn vũ nữ thật đẹp biểu diễn tắm tiên, với lại cánh rừng chuyên treo thịt nướng bò xẻo kiểu thằng Sếnh thì cũng chẳng kém gì cung điện vua Tàu. Lúc đó khách cứ ào ào đến hưởng lạc, bọn ta chỉ việc đếm tiền.
Bọn Thái Sẹo cười ha hả. Lúc đó lão Hoành ghé tai chúng rì rầm điều gì đó nhưng Sếnh say quá nghe không rõ. Hơn nữa tính gã vốn cũng chẳng mấy khi để ý đến các mánh mung làm ăn của ông chủ.
*
* *
Đời Sếnh buồn như con chó hoang. Cha mẹ là ai gã chả biết. Từ khi biết nhớ thì thấy mình đã lăn lóc trong gánh xiếc rong, vừa diễn võ vừa bán thuốc khắp Thương Vân. Tiền kiếm chẳng được mấy, hôm nào cũng bị bỏ đói, đòn roi chai dạn. Một lẫn lão Hoành tình cờ xem biểu diễn, thấy thằng bé gan lì dao cắm trúng người máu xối ra mà không kêu một tiếng, thích chí quá liền mua về làm tay sai. Từ đó gã đi theo lão Hoành, chủ sai gì làm nấy, tiền thưởng nhận được càng nhiều thì sự khinh ghét của mọi người đối với gã ngày càng tăng lên. Người duy nhất trong đời đối xử ân cần với gã là bà mẹ của Thơ thì đã chết. Bà chết trong một buổi chiều sương khi quẩy gánh về nhà, gặp một đoàn thanh niên đi phượt đổ đèo với tốc độ cao đâm trúng. Đó là hồi khách du lịch bắt đầu đến Thương Vân.
Cho đến ngày gặp lại Thơ, gã mới sửng sốt khi thấy cô bé ngày xưa đã vụt lớn lên nhanh như thế. Trên gương mặt thiếu nữ với những nét dịu hiền được kế thừa từ mẹ là đôi mắt long lanh. Nhìn Thơ, gã bỗng mơ hồ nghĩ tới cái tuổi ba mươi cô độc của mình, thấy ngậm ngùi một nỗi buồn xa vắng.
Vậy mà giờ đây, ánh sáng trong đôi mắt long lanh ấy đã vụt tắt. Gã đến thăm Thơ, thấy cô ngồi ngơ ngẩn trước hiên nhà. Đôi mắt vô hồn trống rỗng. Hễ trông thấy bóng người là rúm ró chân tay lại rồi lên cơn co giật.
- Tội nghiệp con bé, giá mà tôi bỏ đi khỏi nơi này từ sớm thì đâu đến nông nỗi này - Ông Thản nói giọng nghèn nghẹn - Nó còn bảo với tôi hè này sẽ lên núi Cấm trồng hoa. Con bé ước gì ươm được giống hoa hồng Máu.
Truyền thuyết về hoa hồng Máu được ghi chép trong một mảnh giấy bản rã rời, lưu lạc trong nhân gian rồi truyền miệng từ đời này sang đời khác ở Thương Vân. Người ta nói rằng vào đúng lúc chính Ngọ, đóa hoa hồng Máu nghìn cánh trên dãy núi Cấm sẽ bừng nở, mùi hương nồng nã lan xa khắp cao nguyên. Ai may mắn sở hữu được cây hoa ấy thì dẫu cuộc đời có gặp cảnh ngộ sầu đau đến mức nào cũng dễ dàng thư thái vượt qua. Sách Hoa thiên lục chép rằng vào năm 816, sau một cuộc chiến tranh đẫm máu, vua đã hạ lệnh cho binh lính đến tận Thương Vân lấy hoa hồng Máu về để trồng trong vườn thượng uyển.
Nhiều đại gia nghe tiếng đồn về loài hoa quý đã lên tiếng treo giá hàng trăm triệu đến tiền tỉ cho ai tìm thấy hoa hồng Máu. Lão Hoành mê tiền, nhiều lần sai Sếnh sục sạo khắp nơi nhưng chẳng thấy tăm hơi. Những người già bảo rằng nơi duy nhất còn sót lại hoa hồng Máu là đỉnh Răng Chó trên dãy núi Cấm, nơi đó vách núi dựng đứng bên vực sâu hun hút. Chưa từng ai tới được đó mà trở về. Xương trắng phơi đầy chân núi.
Sếnh đến gặp lão Hoành, bảo:
- Tôi có chút việc, xin ông chủ cho nghỉ một thời gian.
Lão Hoành ngạc nhiên. Lão biết Sếnh tứ cố vô thân, ngoài việc cung cúc đi theo làm tay sai cho lão thì còn có việc gì nữa. Lão cau có nói:
- Mày ở yên đấy. Lão Thản đã rục rịch bán đất cho tao để cuốn xéo rồi. Tửu trì nhục lâm sớm muộn cũng đi vào hoạt động, không có mày lấy ai phục vụ.
Sếnh khép đôi mắt đen sẫm lại, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
- Tôi không mổ bò nữa. Ông kiếm người khác làm thay đi.
Lão Hoành nhìn theo tấm lưng vạm vỡ của Sếnh khuất sau cánh cửa, bóp trán suy nghĩ. Từ hôm bọn Thái Sẹo chặn đường hãm hiếp cái Thơ trong rừng, lão thấy thái độ Sếnh có phần khang khác.
*
* *
Sếnh lên núi Cấm vào một buổi sáng đất trời mù mịt. Đỉnh Răng Chó hiện ra mờ ảo trong sương. Gió thổi hun hút. Trong gió lạnh nghe như loáng thoáng tiếng rên rỉ gào khóc của các âm hồn.
Sống cuộc đời lăn lộn chốn giang hồ, Sếnh đã nhiều lần đối diện với cái chết nhưng gã không mảy may nghĩ ngợi. Đời gã không có quá khứ, chẳng có tương lai, hiện tại ngập ngụa trong máu bò và cả máu người, sống chết đều vô nghĩa như nhau.
Nhưng lần này thì lại khác. Nhất định gã phải sống để trở về. Tối hôm nọ gã ghé qua nhà ông Thản. Ông lão định từ bỏ cánh đồng, đưa đứa con gái bất hạnh vào sống nơi chân núi, tránh xa mọi người. Sợ Thơ lên cơn co giật, gã không dám bước lại gần. Bỗng nhiên cô gái tiến về phía gã, nhoẻn miệng cười dịu dàng. Ông Thản bảo gã:
- Con bé nhận ra cậu đấy. Nó nhớ ra cậu đã đưa nó về từ trong rừng.
Gã thấy tim mình như bị bóp nghẹt:
- Tôi sẽ lên núi Cấm mang hoa hồng Máu về cho cô ấy. Nhất định Thơ sẽ trở lại như ngày xưa.
Trước mặt Sếnh là đỉnh núi cao vút, sườn dốc đứng, đá tai mèo trơn trượt. Gã cắn răng nhích từng bước một. Gió ù ù rít qua tai. Càng lên cao càng tê buốt. Sếnh bất thình lình bị trượt tay, người giật thót hẫng một cái. Trong tích tắc đó gã tưởng mình đã rơi tuột xuống vực nát nhừ xương. Nhưng may sao gã kịp bám vào một cành cây gầy guộc nhô ra từ vách núi. Sếnh nín thở. Tiếp tục dò dẫm leo lên.
Gã tới đỉnh Răng Chó lúc trời vừa đúng Ngọ. Trên cao gần ba nghìn mét, đỉnh núi cực kì quang đãng. Mặt trời rọi thẳng xuống như một dòng thác, chiếu sáng một cây hoa đang trổ bông rực rỡ. Hoa hồng Máu đã nở.
Sếnh mang được cây hoa xuống chân núi thì trời vừa sập tối.
Lão Hoành cùng với bọn Thái Sẹo đã đợi sẵn ở đó.
- Hóa ra mày lên đây để lấy hoa hồng Máu. Khá lắm. Đưa cây hoa đó cho tao. Vừa đúng dịp tối nay khách đến Roses đông đảo để dự tiệc khai trương dịch vụ du lịch mới. Tao sẽ tổ chức bán đấu giá. Tiền thu được chia cho mày một nửa.
Sếnh gằn giọng:
- Thứ này không phải dành cho loại người như ông. Tránh ra.
Lão Hoành nhổ một bãi nước bọt, ra hiệu cho bọn Thái Sẹo tiến lên. Ba thằng rút dao bấm tanh tách, quây lấy Sếnh từ ba phía. Sếnh vốn võ nghệ cao cường, ngày thường ở Thương Vân không có ai là đối thủ. Nhưng hôm nay gã đã mất một ngày kiệt sức vì leo núi nên càng lúc càng đuối. Thái Sẹo cùng đồng bọn từ từ dồn gã vào sát vách đá rồi ập vào một lúc. Sếnh bị đánh ngã quỵ xuống, đầu đập vào đá máu chảy ra lênh láng.
Lão Hoành đoạt lấy cây hoa hồng Máu rồi theo lối mòn tiến ra bãi đỗ xe nổ máy ra về. Trăng bắt đầu lên sau đỉnh núi. Ánh sáng lạnh lẽo ma quái chiếu xuống mặt đường bàng bạc. Hai bên đường, lau lách run rẩy đu đưa như những bóng ma xõa tóc. Thái Sẹo đang cầm lái bỗng thấy tay rờn rợn. Đến đèo Vực, chiếc xe vừa lăn bánh xuống lưng chừng thì sương mù đột ngột buông xuống dày đặc. Từ trong sương bỗng lù lù xuất hiện một đàn bò, con nào con nấy trơ ra bộ xương sườn trắng hếu, máu chảy ròng ròng, hai mắt lóe lên ngầu đỏ dưới ánh sáng đèn. Cả bọn rú lên sợ hãi. Thái Sẹo cố sức tuyệt vọng bấm còi nhưng chúng vẫn rùng rùng tiến tới. Trong phút chốc chiếc xe bị đàn bò ép tới mép vực, lăn tòm xuống dưới.
Vụ tai nạn khiến lão Hoành và mấy kẻ đi cùng chết dưới đáy vực. Không người coi sóc, khu nghỉ dưỡng Roses bị bỏ hoang, về sau cỏ dại mọc đầy. Đàn bò chăn thả ung dung gặm cỏ.
Sếnh được một người dân đi hái thuốc phát hiện ra, đưa về bệnh viện cấp cứu. Ông Thản cùng con gái đến thăm. Từ khi khu nghỉ dưỡng Roses ngừng hoạt động, không còn những tiệc tùng thác loạn nữa, Thơ dần dần bình tĩnh lại. Hôm qua cô bỗng nhiên nhắc đến tên Sếnh.
Sếnh quay mặt đi, bật khóc:
- Tôi không mang được hoa hồng Máu về cho em.
Ông Thản nắm lấy bàn tay chai sạn của gã, khẽ nói:
- Không sao đâu con ạ. Giờ là lúc chúng ta trồng hoa trên khắp Thương Vân này.
T.T.T.N