Chùm thơ của tác giả Đông Hà

Thứ Tư, 17/04/2019 10:24

ĐÔNG HÀ
Mái hiên

Mình gánh nhau về
Lợp lại rạ rơm xưa
Bầy đom đóm rủ nhau đi lễ hội
Hoa chuồm muộm u sầu đỏ dấu máu lên môi

Ngôi nhà xưa ai dỡ mất rồi
Anh dựng cột kèo anh đan nuộc lạt
Ngôi nhà xưa máu chảy
Tiếng khóc ròng đêm dại cái mang

Mình gánh nhau về anh trẩy nước thương em
Gột hết chua cay tay lành giữ áo
Nơi giếng cạn em thả gàu mười bảy
Anh buộc yếm đào chặn gió thương em

Rồi núi chon von này đèo vách đá
Anh hái buồn xanh anh trồng nắng đỏ
Con đường nào cả gió
Con đường nào xô em
Con đường nào gánh tuổi thơ em
Tay anh chạm che cho đôi mắt em thôi u sầu thơ dại

Mình gánh nhau về lợp lại
Một mái thương bên vách núi hiên đời…

Mắt bạch hạc
“Có lẽ nào tôi buồn đến thế...”
(lời một bài hát của Phú Quang)


Tình yêu có buồn không
Sao mắt em hoang dại

Tôi nhủ lòng mình thôi nói những điều không đáy
Sợ chiều trôi như phố đông người
Và mắt em nâu mắt em hoang mắt em màu dưa cải
Đậu như một chiếc lá gầy

Tình yêu của một ngày
Tình yêu của một đời
Ai đi qua bỏ lại
Tôi cầm lên
Phủi đôi ba chút bụi bám vào
Bật khóc
Em có còn là của tôi

Khi yêu nhau người ta thường nói những điều có đôi
Sao dự cảm của em và tôi toàn những điều đơn lẻ
Tiếng guitar như gió xé
Giọng hát là phù vân

Chiều này buồn quá hoàng anh
Tôi thương mắt em rơi như loài bạch hạc
Về đi
Nơi tổ ấm
Chốn trong veo phẳng lặng đến lạ kì

Mà em về rồi
Tôi ở lại với ai...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Nguyên mẫu nhà sư trong tiểu thuyết "Lời nguyện cầu cho những linh hồn phiêu dạt"

Nguyên mẫu nhà sư trong tiểu thuyết "Lời nguyện cầu cho những linh hồn phiêu dạt"

Nhiều tháng sau, có dịp hành quân qua những nơi này, tôi để ý thấy những lùm cỏ xanh giống hình xác người. Những lùm cỏ xanh tươi, lên cao giữa cảnh khô cằn của mùa khô xung quanh... (ĐOÀN TUẤN)

"Những người đốt gạch" - nhân vật chính đã đi xa

"Những người đốt gạch" - nhân vật chính đã đi xa

Chúng tôi ngại nhất là đóng than. Than vốn có một lượng dầu bám dính vô cùng khó tẩy rửa. Khuôn than xộc xệch. Than mua về lổn nhổn lẫn cả đá sỏi vô thiên lủng... (PHÙNG VĂN KHAI)

Xẹt ngang cơn sét

Xẹt ngang cơn sét

Văn chương là sự sáng tạo, nói rằng có nguyên mẫu thì cũng hơi kì, nhưng có ai viết mà không xẹt qua đầu một dấu ấn, hình hài nào đó của con người ta đã gặp... (BẢO THƯƠNG)

Thanh xuân của “người đàn bà tìm nước”

Thanh xuân của “người đàn bà tìm nước”

Tôi như một vị quan tòa trong cuộc hôn nhân chơi vơi của đôi vợ chồng - những nguyên mẫu của nhân vật trong truyện ngắn Người đàn bà đi tìm nước của mình... (VÕ DIỆU THANH)