ĐÔNG HÀ
Mái hiên
Mình gánh nhau về
Lợp lại rạ rơm xưa
Bầy đom đóm rủ nhau đi lễ hội
Hoa chuồm muộm u sầu đỏ dấu máu lên môi
Ngôi nhà xưa ai dỡ mất rồi
Anh dựng cột kèo anh đan nuộc lạt
Ngôi nhà xưa máu chảy
Tiếng khóc ròng đêm dại cái mang
Mình gánh nhau về anh trẩy nước thương em
Gột hết chua cay tay lành giữ áo
Nơi giếng cạn em thả gàu mười bảy
Anh buộc yếm đào chặn gió thương em
Rồi núi chon von này đèo vách đá
Anh hái buồn xanh anh trồng nắng đỏ
Con đường nào cả gió
Con đường nào xô em
Con đường nào gánh tuổi thơ em
Tay anh chạm che cho đôi mắt em thôi u sầu thơ dại
Mình gánh nhau về lợp lại
Một mái thương bên vách núi hiên đời…
Mắt bạch hạc
“Có lẽ nào tôi buồn đến thế...”
(lời một bài hát của Phú Quang)
Tình yêu có buồn không
Sao mắt em hoang dại
Tôi nhủ lòng mình thôi nói những điều không đáy
Sợ chiều trôi như phố đông người
Và mắt em nâu mắt em hoang mắt em màu dưa cải
Đậu như một chiếc lá gầy
Tình yêu của một ngày
Tình yêu của một đời
Ai đi qua bỏ lại
Tôi cầm lên
Phủi đôi ba chút bụi bám vào
Bật khóc
Em có còn là của tôi
Khi yêu nhau người ta thường nói những điều có đôi
Sao dự cảm của em và tôi toàn những điều đơn lẻ
Tiếng guitar như gió xé
Giọng hát là phù vân
Chiều này buồn quá hoàng anh
Tôi thương mắt em rơi như loài bạch hạc
Về đi
Nơi tổ ấm
Chốn trong veo phẳng lặng đến lạ kì
Mà em về rồi
Tôi ở lại với ai...
VNQD