TRƯƠNG THỊ BÁCH MỴ
Mẹ ta vắng nhà mùa xuân
Mẹ ta vắng nhà mùa xuân
Râu tóc con trai hoe dài mặt trời lặn
Mẹ người đi chân đất
Nói tiếng Kinh trên một ngọn đồi
Con suối lánh mình qua một mùa xuân
Những tiếng chảy không bận lòng sông biển
Như tiếng hát thuở mười ba vỡ giọng
Hành trình vấp va lớn dậy cội nguồn
Mẹ ta vắng nhà mùa xuân
Dáng da con gái hao mòn trăng muộn
Mẹ người búi tóc
Đào rễ hà thủ ô trong một khu rừng
Con chim khách kêu trên mùa xuân
Nương chè đã xanh, rẫy người đã vắng
Những đứa trẻ mấy mươi năm về gọi Mẹ
Trên những vệt mây vừa mới xuất hành.
Hiện sinh
Đứng vào vị trí con người
Cuốc lên lớp lớp tháng ngày
Đã chối từ vai trò của thượng đế
Linh trưởng núi rừng ngàn năm trước
Dáng hình hái lượm - thủy chung
Nhớ cơn mưa rừng buổi bình minh
Chuyền nắng trên đôi tay mùn đất
Tiếng kêu mặn nồng - đôi chân Giao Chỉ
Bước ngày hoa trái tự do
Một giếng nước được giấu trên trời
Cơn mưa cựa mình trong lòng đất
Con ngựa ngoái lại những bước chân đầu tiên trong lối cũ
Con trâu hình dung con đường quen thuộc về mình
Đứng trên một hành tinh cảm xúc
Thay đổi trọng lượng và mở cột sống lưng thành một luồng ánh sáng
Sân khấu trong những cơn co thắt hình thể với mặt sàn đẹp như sự biểu thị của Mẹ trong cơn co thắt tử cung chuyển dạ
Khám phá những năng lượng tự nhiên trong cách các thiền sư nghĩ về nó
Sự bung nở chậm rãi của các tổ hợp cảm xúc hệt như nắng sớm trổ
trên mặt sông đầy
Sự di chuyển dập dồn như lấp đầy toàn bộ không gian, phương hướng
bàn chân em duỗi ngón baller kéo dịu ngày mỏi mệt
Mười ngón xoan trên khuôn mặt vuốt mồ hôi đẫm
Đứa con có giọng nói im lặng...
Những cú nhảy thoát sàn như những luồng sữa non thoát mạch
Uống trong không trung những giọt mồ hôi của mình
Bình yên tiếng ru
Mẹ!
Khi trái tim cuộc đời di chuyển dập dồn hay đứng yên xúc cảm
Ta nhớ bàn tay vứt chiếc răng sữa lên mái nhà xưa…
VNQD