LÊ NGUYỄN YÊN PHONG
Tóc em rối tung từ đó
Nơ xanh không buộc tóc xanh
biến thành mầm xanh sau rừng cháy rụi
Quê nhà
mây trời gom rối
rối tinh rơm rạ đường làng
khói chiều cuộn rối
cỏ rối gió bắc rẽ ngang
Tóc em rối tung từ đó
Nơ xanh
rơi từ ngực người lính trẻ
đầm đìa máu đỏ
mọc thành cây, thành rừng
thành Trường Sơn
Ta thần thoại khổ đau, hi sinh khốc liệt
nút thắt của rối bời bản nhạc
mãi mãi tuổi hai mươi tươi xanh
Nơ xanh
buộc giữ mây chuyển vần, ùn rối
xoay chiều gió nổi
tấm ảnh thanh xuân
đinh gỉ hoen
vỡ mảng tường vôi
đi qua thương đau chờ đợi.
Tây Tựu
Tây Tựu
anh vẫn đợi
và mặt trời đang tới
phía tây thành phố
mực tím màu trời
Sách vở bay tung
những hàng ghế trong lớp học bỏ trống
mực tím rưng rưng
bước chân tím rối bời chiều tím
Như thước phim quay chậm
ngày ra đi
ngày mãi chia lìa
Tây Tựu
một biển người
gấp gấp bao nhiêu cái đợi
người lính nhường đường
tránh đường
đêm nhường cho hoa Tây Tựu giọt sương
mặt trời nhường con đường cho tình yêu mãi mãi.
Sợi chỉ
Khung cửa
chỉ vá mảnh nâu non lên vai áo sờn
nối vạt áo tứ thân
xẻ tà cho eo thon
Khung cửa
người đàn bà may vá
chú mèo ngái ngủ
Mùa đông đi ngang qua
khung cửa thành khung tranh
mèo già bỏ đi hoang
Sợi chỉ bắt đầu vá những khoảng trống, vết rách đau
mảnh nâu non
lên da non
mèo già gào rú, đêm đông
bên ngoài khung cửa, bắt đầu
mọi nơi mọi chỗ
lên da non
mảnh nâu non
mảnh nắng loang
Đám mạ co ro lạnh giá
sợi chỉ đợi mùa màng
may vá
những mảng màu kì bí.
VNQD