Chùm thơ của tác giả Nguyễn Thị Ngọc Hà

Chủ Nhật, 24/03/2019 09:21

NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ
Làng dệt lụa


Dẫu năm tháng cuốn theo dòng chảy
kí ức còn neo ở xóm đê
tìm dấu quen một thời bé dại
vấp rêu phong đau bước tôi về

Lựa tay mở từng ngày đã khép
vẳng tiếng huơ lau trắng rung cờ
những khẩu súng nổ giòn cọng chuối
nát cỏ đồng nhà chưa thỏa thắng thua

Sau trận giả
bước ra từ trận thật
đứa bạc nẻo đời
đứa nằm lại Trường Sơn
thuở trẻ trâu hóa hồn tơ óng
vẫn ngang sông sóng lụa mây vờn

Làng xóm cũ dọc ngang đã phố
bãi dâu xưa lạc tiếng gió reo
nhớ tầm tang mẹ ngồi chuốt nắng
vòng xa quay
quay mỏi bóng chiều.

Trên cung đường gió lá


Những vết khắc trên cây
khắc khoải
dọc lối mòn xuyên suốt tháng năm
vết khắc nhớ ai mà rừng xôn xao lá
vọng ngàn xanh xa thẳm âm thầm

Dưới lớp lớp thời gian rụng xuống
bóng trẻ trai còn ấm cung đường
đất trời yên sao rừng run rẩy
thả nỗi buồn trong mỗi giọt sương

Khuất phía sau mưa nguồn thác lũ
vẫn vẹn nguyên từng bước quân đi
khuất phía sau mỗi ngày nắng đổ
vết khắc kia
vẫn đợi bước quân về

Nhưng
những bước quân không thể nào trở lại
để giữa đời trẻ mãi tuổi hai mươi
những vết khắc
vẫn không thành sẹo
trên cung đường gió lá bời bời.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)