NGUYỄN HẢI YẾN
Sinh năm: 1988
Quê: Tam Nông, Phú Thọ
Hiện là phóng viên
Đài Phát thanh và Truyền hình Phú Thọ
Tác phẩm đã xuất bản:
Thành phố lên đèn, Nxb Hội Nhà văn, 2017
Đi về phía mặt trời, Nxb Hội Nhà văn, 2018
“Tôi muốn mỗi bài thơ của mình có thể gửi gắm được một điều gì đó về niềm tin và hi vọng trong cuộc sống. Những bài thơ cũng luôn nhắc nhở tôi rằng: trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải giữ cho được bản ngã và làm chủ vận mệnh của mình”.
Trong gương
Trong chiếc gương một cô gái đang nhìn tôi
mái tóc nàng như hàng liễu ven bờ rủ xuống
mái tóc xơ xác màu nắng
dưới ánh đèn bàn
từng sợi tóc quất vào má nàng như những ngọn roi
Ngoài cửa sổ mưa rơi
cô gái mỉm cười
từ bóng tối chiếc gương hiện lên
những con mèo sũng nước rên
những giọt nước bám dính vào mạng nhện
lá bàng phất phơ bên thềm
phía trong gương cô gái tắt đèn
kéo tôi vào giấc ngủ
Cuộc hẹn hò chóng vánh
mái tóc rối bù, áo quần xộc xệch vào sáng sớm
khuôn mặt ám bụi đường, mùi mồ hôi thấm đẫm
lâu rồi tôi không nhìn vào gương
nước mắt rơi trên tấm ga trải giường
bóng đèn phủ lên cánh cửa
tôi mệt mỏi
nhìn chiếc gương vẫn nằm yên đó
phía trong ấy nhoè đi
khuôn mặt một người
Một ngày lại trôi
phía trong gương vẫn một cô gái luôn nhìn tôi
âm thầm và cô độc.
Hãy đứng dậy ngay đi
Hãy đứng dậy ngay đi
khi con vẹt lặng im
gật gù nghe em kể chuyện
ai biết ton hót lúc nào?
Hãy đứng dậy ngay đi
khi sói và cáo bắt tay nhau
con trâu cúi mặt xuống đường
cả đời dây dắt mũi
một đời lầm lụi
con rùa cõng núi đá trên lưng
Hãy đứng dậy ngay đi
những con bò trong chuồng chưa bao giờ gặp hổ
không biết được rắn không chỉ ở rừng mà còn ngay giữa phố
những con ếch chết dần trong vũng ao
Hãy đứng dậy ngay đi
con gà muốn chào đời không tự mình mổ vỏ
sẽ chết như trứng thối
con tằm cả đời không kéo sợi
có cách gì thoát kén, bướm bay lên?
Kền kền
Những con kền kền im lặng, bay thành đàn
tìm và đậu xuống nơi đầy tử khí
kền kền sống bám vào cái chết
Tiệc tùng nhờ nguy nan kẻ khác
nhưng không giết con mồi
không tự mình tham gia vào trận chiến
không muộn phiền ăn xác thối để sinh sôi
Những con kền kền đầu trọc
mắt sắc nhìn trời, mỏ cong hướng đất
quen nghe ngóng, quen sống trong chờ đợi
quen đến tạc lòng... bạn chết vẫn phanh thây
Những con kền kền mang đầy tử khí đang bay
đang đậu xuống ở đâu, ta có biết
dang đôi cánh tung bay nhờ xác chết
chết lại thành mồi cho đồng loại đang bay...
VNQD