PHÁP HOAN
Cây thời gian
Một cái cây mọc lên
quả là những chiếc đồng hồ
khi gió ngừng thổi, lá ngừng lay
và trái thời gian
rụng xuống
lẫn vào sương mù trên mặt đất
Những triết gia cúi mình
lặng im tìm kiếm
họ nghe ra hơi thở
của một con hươu
giấu mình trong sương sớm
và tiếng đàn chó săn
vọng về từ bên kia biên giới
Trên ngọn đồi
nơi cây sồi đứng hát
thời gian lại bắt đầu
không phải bằng tiếng kim đồng hồ
mà bằng tiếng súng nổ.
Ngọn đồi kí ức
Khi còn là đứa trẻ chăn bò
những hôm trời cuộn mây
trên ngọn đồi đầy gió
nhắm mắt lại và tôi thấy
bản thân mình đang bay
Rồi lớn lên, tôi bước vào thế giới
với bao gánh nặng trên vai
ánh sáng của đời tôi mờ dần
và hồn tôi chìm xuống
như đá chìm trong nước
Chiều nay, trời nổi gió
tôi lại thấy những chú bò
đang âm thầm gặm cỏ
trên ngọn đồi của kí ức tuổi thơ.
Gương
Trên tường nhà tôi có treo một chiếc gương
nó đã treo ở đó tự bao giờ
mỗi sớm chị soi gương vấn tóc
mỗi chiều mẹ soi gương đi lễ chùa
những khi không có ai ở nhà
gương phản chiếu lung linh vườn cũ
Đêm
tiếng cú kêu trong gương
tôi trở mình mơ màng trong giấc ngủ
bóng một con chim bay ngang qua cửa sổ
mang tuổi thơ và những giấc mộng đi xa
ôm cả kí ức vào lòng gương bao la
khi tôi treo nó trong căn nhà mới.
VNQD