Cha
Gió thổi lên từ cánh đồng đầy mùi phèn chua
Căn nhà mái tranh, chống liếp lên sẽ nhìn ra khu vườn với luống rau
đẫm nước
Người bước ra khỏi bậc cửa
Dắt con đi
Từ đó chỉ có thể trở về trong những niềm mơ
Người về từ chiến trường, máu không quý bằng nước, nhưng vết thương
là thật
Cơn sốt sáu lớp chăn vẫn còn run bần bật
Bát cháo xanh màu rau
Người về từ cơn say, rượu mềm nỗi quên, cháy nỗi khát, ướt nỗi
viển vông
Con thú hoang được nuôi chưa thuần hóa một ngày nào
Không thèm cất nỗi nhớ ngàn
Hạt gieo xuống không chờ
Cái cây mọc lên lại biết đợi
Từ cánh buồm trên biển như con chim sâu, mặc định cánh buồm trắng để
mà mong
Từ những con đường, những người đàn ông mang ba lô bụi bặm,
có thể nào là thế
Từ những tin đồn, nơi rừng hoang, không người quen, giấu thân
Từ điều gì nữa...
Người đã tìm ra chưa tiếng nói hằng đêm chảy trong máu thầm thì
Sương mù lấp hết con đường
Nhưng ánh sáng vẫn hằng ở đấy
Bài hát mang hương gió núi
Thổi lên từ cánh đồng mặn muối
Diêm điền, diêm điền, diêm dân
Bước ra khỏi bậc cửa nhà mình, con hát.
Còn bông cúc vàng ở lại
Mẹ phơi chén đũa dưới nắng mùa đông
Thược dược lay ơn vừa thắm
Lá cây nói cười
Vị gừng thơm ngọt
Những chiếc đũa gối vào nhau
Xoay tròn
Cô bé thành thiếu nữ
Từ ngọn cây ổi sẻ
Con mơ biển cả đại ngàn
Những chiếc bát trắng tinh
Khát nỗi đầy
Giêng hai mùa gạo mới
Tiếng còi tàu tha thiết gọi
Đêm đêm
Lũ trẻ bốn phương
Giấc mơ đầy khói bếp
Mẹ phơi chén đũa dưới nắng mùng ba
Tro giấy áo lả tả bay
Đào hồng phai lả tả rơi
Thế là hết Tết
Còn bông cúc vàng ở lại
Ấm như mặt trời.
VNQD