Hộp màu
Tôi mở hộp màu được cất sâu trong góc tủ
cầm lấy cây cọ đã phủ lớp bụi mờ
tôi vẽ nên hình hài của ước mơ
đã bỏ quên từ lâu giữa dòng đời đen bạc
Tôi lại đưa cọ quẹt thêm mối nhân duyên
từ câu chuyện yêu đương ngày xưa ấy
trong ánh hào quang trọn vẹn đủ đầy
tôi đánh mất tuổi thanh xuân ngay thật
Tôi đồ lại nét vẽ của thời gian truân
mà tôi đã cố tẩy đi sạch sẽ
nhớ về quãng đời đó tôi cảm thấy ê chề
quên mất rằng nó giúp tôi mạnh mẽ
Và cuối cùng tôi vẽ tôi thời trẻ
đinh ninh tự họa rất nhanh thôi
nhưng sợ hãi nhận ra không nhớ nổi
một bản nguyên tôi hồi ức vuột xa rồi
Thế giới thứ hai
Trong thế giới thực tại tôi là một người bình thường
ngoan ngoãn, tài năng và là một tấm gương
tên tôi treo trên đầu môi mỗi khi có thể được
“xem chị ấy đi, mày được một phần đã là phước”
Nhưng họ không có cơ hội được biết ở thế giới khác
tôi đã sống ngông cuồng để cuộc đời bớt nhạt
tôi không cần đóng vai một kẻ gương mẫu rời rạc
tôi tự hào với tự do mà tôi tạo tác
Cuộc đời ở thế giới thực với tôi là bãi rác
tôi làm ngạt chính mình khi giả dối toả hương
đeo mặt nạ lên rồi sống đời bình thường
tự lừa mình dối người rồi tự đau thương.
VNQD