Chùm thơ dự thi của tác giả Nguyễn Hoàng Phương Uyên

Thứ Bảy, 12/11/2022 08:00

Hộp màu

Tôi mở hộp màu được cất sâu trong góc tủ
cầm lấy cây cọ đã phủ lớp bụi mờ
tôi vẽ nên hình hài của ước mơ
đã bỏ quên từ lâu giữa dòng đời đen bạc

Tôi lại đưa cọ quẹt thêm mối nhân duyên
từ câu chuyện yêu đương ngày xưa ấy
trong ánh hào quang trọn vẹn đủ đầy
tôi đánh mất tuổi thanh xuân ngay thật

Tôi đồ lại nét vẽ của thời gian truân
mà tôi đã cố tẩy đi sạch sẽ
nhớ về quãng đời đó tôi cảm thấy ê chề
quên mất rằng nó giúp tôi mạnh mẽ

Và cuối cùng tôi vẽ tôi thời trẻ
đinh ninh tự họa rất nhanh thôi
nhưng sợ hãi nhận ra không nhớ nổi
một bản nguyên tôi hồi ức vuột xa rồi


Thế giới thứ hai

Trong thế giới thực tại tôi là một người bình thường
ngoan ngoãn, tài năng và là một tấm gương
tên tôi treo trên đầu môi mỗi khi có thể được
“xem chị ấy đi, mày được một phần đã là phước”

Nhưng họ không có cơ hội được biết ở thế giới khác
tôi đã sống ngông cuồng để cuộc đời bớt nhạt
tôi không cần đóng vai một kẻ gương mẫu rời rạc
tôi tự hào với tự do mà tôi tạo tác

Cuộc đời ở thế giới thực với tôi là bãi rác
tôi làm ngạt chính mình khi giả dối toả hương
đeo mặt nạ lên rồi sống đời bình thường
tự lừa mình dối người rồi tự đau thương.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)