Chùm thơ dự thi của tác giả Nguyễn Hoàng Phương Uyên

Thứ Bảy, 12/11/2022 08:00

Hộp màu

Tôi mở hộp màu được cất sâu trong góc tủ
cầm lấy cây cọ đã phủ lớp bụi mờ
tôi vẽ nên hình hài của ước mơ
đã bỏ quên từ lâu giữa dòng đời đen bạc

Tôi lại đưa cọ quẹt thêm mối nhân duyên
từ câu chuyện yêu đương ngày xưa ấy
trong ánh hào quang trọn vẹn đủ đầy
tôi đánh mất tuổi thanh xuân ngay thật

Tôi đồ lại nét vẽ của thời gian truân
mà tôi đã cố tẩy đi sạch sẽ
nhớ về quãng đời đó tôi cảm thấy ê chề
quên mất rằng nó giúp tôi mạnh mẽ

Và cuối cùng tôi vẽ tôi thời trẻ
đinh ninh tự họa rất nhanh thôi
nhưng sợ hãi nhận ra không nhớ nổi
một bản nguyên tôi hồi ức vuột xa rồi


Thế giới thứ hai

Trong thế giới thực tại tôi là một người bình thường
ngoan ngoãn, tài năng và là một tấm gương
tên tôi treo trên đầu môi mỗi khi có thể được
“xem chị ấy đi, mày được một phần đã là phước”

Nhưng họ không có cơ hội được biết ở thế giới khác
tôi đã sống ngông cuồng để cuộc đời bớt nhạt
tôi không cần đóng vai một kẻ gương mẫu rời rạc
tôi tự hào với tự do mà tôi tạo tác

Cuộc đời ở thế giới thực với tôi là bãi rác
tôi làm ngạt chính mình khi giả dối toả hương
đeo mặt nạ lên rồi sống đời bình thường
tự lừa mình dối người rồi tự đau thương.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)