Bên Vàm Khâu Băng
Những cánh rừng đước, rừng bần, xanh trong chiều ráng đỏ
nhưng con tàu năm xưa vắng trên bến cũ
Vàm Khâu Băng nghiêng nghiêng theo sóng
gió rít lạnh xô dạt quá khứ
Mẹ quấn khăn cột tóc thiếu nữ
bổ cau làm tư
chẻ thương nhớ làm mười
đêm lắc lẻo võng chao đầy gió
vôi lạt
trầu phai
Trăng vẽ lên biển con đường huyền thoại
bóng tàu chen ánh sao cắm sào
tiếng cú kêu thay tiếng gõ cửa
bàn tay lạnh xiết bàn tay gầy guộc
hẹn hò đau
Người ngóng người
biển vàng thu sóng vỗ
cồn Tra xa neo giữ lời thề
bến Thạnh Phong tưới mưa, đội nắng
mẹ ngậm ngùi thành Tô Thị ngàn năm
chị thiên thần hóa thành góa bụa
Những đoàn tàu không số chở anh linh
ẩn khuất trong lòng đại dương thẳm
vẫn xanh niềm tin
có một mặt trời đỏ thắm
Nước mắt mẹ đã làm biển mặn
nước mắt chị tạo cơn sóng thần
đường ven biển nở hoa muống trắng
Vàm Khâu Băng cô độc trong trăng
Khuya
Thạnh Phong mưa rơi tầm tã
bão giông trùm lên hàng mộ gió lạnh lùng.
Nước mắt khế
Người đàn ông vẽ mình bằng màu chì
mảng đen mặn muối
Mười ngón tay nâng niu cây cọ
buồn thành sông dài
cô đơn thành núi...
Nhân tình cười bằng gam màu đỏ môi
là nàng ngày xưa đắm đuối
yêu kiều viền tím ngõ
nắng Ngọc Hà trong mắt lá răm
Người đàn ông vẽ tan vỡ bằng màu xám
không mùi cơm thơm
không tiếng trẻ con cười
là chiếc ghế chòng chành rạn nứt
con chim buồn nhìn bông khế rơi
Người đàn ông vẽ hạnh phúc bằng nước mắt
nhớ thương bôi loang
sáng
tối
xa
gần
màu vàng ố quét qua khung cửa hẹp
là buổi chiều của đời người
nhòa bên giá vẽ
nước mắt khế màu son môi.
Nằm im
Nằm im
nghe gió rít buồn
hoa không nở nữa
vô thường cũng không
Giữa chừng bỏ cuộc trăm năm
sương nghìn thu lạnh
những trầm khúc trôi
Là khi bão ướp trên môi
trăng xanh treo tiếng chia phôi lưng trời
là khi chim mất tổ rồi
biển trào sóng dữ lấp lời yêu thương
Là khi nắng nhạt nhòa buông
lạnh rơi trắng xuống cuối đường ghé thăm
Đò ngang
nằm nhớ xa xăm
nửa đêm
tiếng lục huyền cầm ướt mưa.
VNQD