Chùm thơ dự thi của tác giả Trang Thanh

Thứ Sáu, 03/06/2022 13:43

Viết từ mảnh vườn của mẹ

Gần sáng trời gà đã gáy canh năm
những tiếng hoan đêm làm thức dậy ruộng đồng
đâu đó nhà ai đã châm ngọn đèn trước khi mặt trời châm bình minh lên mặt đất
mẹ lại thở hắt ra, như muốn hắt mệt nhọc vào đêm cùng tận
để sớm mai bắt đầu nhẫn nại những con đường
cứ âm thầm bền bỉ như chưa bao giờ làm mẹ nhọc
chỉ khiến mẹ thở dài, nuốt cơ cực vào trong!

Từ lúc biết nhớ đến giờ con không sao hiểu nổi
những tiếng mẹ thở lạ lùng
tiếng hắt của nỗi đời lụi héo cả niềm mong
tiếng thở mẹ như tiếng ngày vụn vỡ

Nhưng ngày vẫn mở ra
chú chó cún nằm rên
tiếng gà tiếng chim vỗ vào sương sớm
mà tiếng mẹ vẫn là tinh mơ nhất
mẹ dậy sớm lạ lùng như thể cả đêm qua người không được thở
mẹ lao ra sân vườn như thể vừa chợt nhớ rằng quên vật quý gì ở đó
mẹ cầm cuốc vun cây cầm bình tưới và con không còn nghe tiếng thở hắt ra nào nữa
mẹ đã tìm gặp được tri kỉ của mình

Mẹ yêu vườn như thể cả xuân xanh
chưa bao giờ chăm bẵm chính mình, bây giờ chăm hối hả
những cây mít cây na cây xoài cây nhãn cây bơ...
những rau húng rau răm thì là rau đỗ...
chúng lớn nhỏ đàn đàn mẹ con cháu chắt
không có lối hàng, lúc dịu dàng, khi ríu rít, chúng quấn bện thương nhau
bởi tình yêu của mẹ không trật tự bao giờ
như tim đất ấm ôm mọi mầm xanh cây cỏ

Con mãi như đứa trẻ lên mười
ngơ ngác trước tất thảy điều bình dị
muốn cây lá dịu êm tơ lụa
con như hoa như quả mọng trên cành
muốn ôm lấy căn nhà ôm lấy mẹ
mẹ ôm con ôm trọn đất vườn xanh.


Chữ chữ gọi mùa

Có một lần tôi nghĩ là duy nhất
trong ngôi nhà nhỏ bé của tôi bồng bềnh như dấu ngã giữa làng
một giấc mơ muốn kéo tôi bay khỏi sự bủa vây của chữ
những người thơ từ cõi khác trở về để nhấc tôi ra khỏi một định mệnh
nhưng cũng như căn nhà, thân hình tôi là dấu ngã, chân tay tôi là dấu chấm than
những người thơ co kéo cánh tay, đôi chân tôi cố bám vào mặt đất
dấu ngã đời tôi như lụa mềm như sóng nước
trùm lên ôm bọc cỏ cây, tan thấm vào từng mạch đất
có vẻ như tôi không muốn chối bỏ định mệnh đời mình
người thơ cõi khác bỏ đi, sóng tôi chảy tràn vườn tược
chữ chữ dịu dàng đơm những khóm hoa

Tôi làm đài hoa gieo hương trong góc vườn của mẹ cha
mỗi nhuỵ hoa một thanh điệu
mỗi hạt cây là một chữ cái
mùa nối mùa chữ nở hoa kết trái
đất trong vườn ôm hạt lại ươm cây
tôi ướp hương chữ mình trong rạ rơm khô
đợi ngày mẹ tôi rút rơm vào bếp và nhen lửa
chữ hoa cháy hồng đượm thơm cơm mới
đàn sẻ chụm đầu nhau kể chuyện mùa màng trên mái ngói
hát lời cha trúc sáo mẹ đưa nôi

Cỏ cây đất ấm ôm vào lòng thơ tôi
ươm mầm trên lúa khoai
nuôi nấng bằng con cua cái ốc
trong khu vườn bé nhỏ
mẹ tôi khe khẽ gọi mùa.


Tên tôi hai chữ thanh không

Có đôi khi mải bay theo bầy ong mê mật
tôi đã đi xa thật xa khu vườn thơ ấu của mình
con đường cuồn cuộn một cuồng điên một thất vọng
một hư tưởng bám đeo một cơn bão lốc
như gánh nặng lời nguyền mang tên miền đổ vỡ
cơn nước héo cỏ tàn cây gãy
vườn tôi không mùa hoa chữ
cái chữ làm con mèo hoang lang thang
lang thang

Chữ quên mình từng là lụa là nước là hoa
chữ quên mình là lúa ngô, quả thị gọi mùa thu, hoa mùi thơm hương tết
tai nấm nhĩ còng queo co quắp trong nắng hanh tháng chạp
con mèo không còn tìm đâu thấy mùi tro căn bếp nhà mình

Ngạt thở trong tôi mỗi lần nhớ lời ru
ngực đắng thắt giữa cơn thèm kỉ niệm
ấu thơ là kẹo ngọt, hiện tại như lũ quét
tôi là bức tường đang xói lở
hay kẻ sẩy chân té chìm
về hồng hoang mắt nhắm
trùng trập đau hoang
đau hoang mộng trắng

Còn bao nhiêu cánh ong rồi sẽ bay về
ý nghĩ đóng băng trên cánh hoa hồng cổ
tháng mười nào hanh hao ngọt gió
thóc vàng xôn xao nắng, mùi rơm nếp thơm vào tóc tơ

Còn bao nhiêu tiếng chim, ngọn gió, những quả mọng cành hương
bóng mẹ tôi trong chiều phơi nếp giống
mùa hươm vàng trên mái ngói nâu trầm

Tôi biết mẹ rồi sẽ đến ngày từ biệt
cha liệu có về khi tôi đốt trầm hương
đêm ấy tôi mơ
không phải mẹ cha, mà chính tôi nằm trong chụp kính
cánh đồng trong suốt cánh đồng
tinh thuỷ bầu không
chớp liệng bầu không
một trời chim xanh cốm
người bán rong trong thành phố mặt trùm kín khẩu trang
phóng sinh ư?
cánh đồng chiều nay lúa chín
trong tôi bay bóng những linh hồn

Tôi không sao gọi được
mẹ!
cha!
không sao gọi được
vườn tôi có tiếng gì thảng thốt
đôi chim xanh cốm bay lạc
hay một cuộc thoát tử kiệt cùng?

Tôi hỏi chữ của tôi
hỏi chữ
chữ quay ngược cợt cười
thanh hỏi nhũn
dấu huyền treo
dấu ngã nằm co
thanh sắc lao đi
dấu than câm
dấu nặng chìm
còn lại thanh không
tên tôi
hai chữ thanh không!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)