Con đường
Người nói đó là những vì sao
những đêm mắt mơ màng khép
Người nói đó là con đường
những khi bàn chân mỏi
người nói đó là yêu thương
mỗi khi trái tim rũ rượi
Người nói đó là cuộc đời
khi ai đó vừa ra đi
Tôi đã khóc trước một vì sao
trước con đường và trái tim mỏi mệt
tôi cúi đầu trước cuộc đời vừa mới
mỗi nếp nhăn là dấu vết thời gian
Tôi cúi đầu trước những nỗi đau
và đón chờ niềm vui phía trước
những con đường rộng mở thênh thang.
Những đêm về sáng
Mẹ tôi nói những dòng sông hoa cải
đã trôi mênh mông trong mắt người
tháng giêng là một bài hát
chảy trên tóc mùa xuân
Rồi tôi tin sau tháng năm li biệt
những cánh buồm nâu sẽ trở về
những ánh mắt sẽ neo tim người lại
là mưa hay mây trôi
Không ai biết những đêm về sáng
những bóng người đi dưới trăng mờ
bàn chân bước nhẹ tênh trên nấm mộ
sáng ra, trước cổng nhà, một bông hoa
Không ai biết những đêm về sáng
có người giong buồm với mênh mông
tôi úp mặt trên dòng sông tuổi dại
nghe ra phận mình long đong
Mẹ tôi nói những ngọn đồi hoa gió
mùa đi qua như một giấc mơ
tôi phơi hạt chờ mùa sau gieo cấy
như gieo một đợi chờ thành thói quen
Không ai biết những đêm về sáng
người chải tóc khuya ngồi hát lặng thầm
tôi quên ngủ suốt cả thời tuổi trẻ
soi gương nhìn mình khuôn mặt vẫn ấu thơ
Không ai biết những đêm về sáng
những cánh buồm cứ lặng lẽ ra đi.
VNQD