Chùm thơ dự thi của tác giả Vũ Ngọc Thư

Thứ Hai, 06/06/2022 16:06

Trang sách đời bạn
Tặng thương binh Đinh Văn Ao

Bạn giờ đọc truyện làm thơ
Khi buồn lại trải bàn cờ ra chơi
Chả nhường quân tốt cho tôi
Áo xanh bạn mặc chắn nơi bờ hà

Một cuộc chinh chiến đi qua
Vết thương theo bạn về nhà đau thêm
Bạn giờ ngược nắng với đêm
Ẩn trong giấc ngủ chả quên được rừng

Người quê nghèo đói đã từng
Đồng tiền thương tật rưng rưng thế này
Khi cầm quyển sách trên tay
Gặp người giẫm bước đường cày đẫm mưa

Bạn giờ hay kể ngày xưa
Cái ngày áo trắng tắm mưa chẳng nhàu
Giờ mở trang sách cho nhau
Trang sách thì mỏng nỗi đau thì dày

Vẫn cầm quyển sách trên tay
Đăm đăm những nét chữ gầy lặng câm
Khoảng trời vừa đủ bóng râm
Nhặt thêm từng chữ bạn cầm mà đi.

Một ngày như thế

Em ơi có một ngày như thế
Anh ngồi nghe những giọt nắng xuân
Giọt nắng tô vàng bông ngọc điểm
Anh gom nắng ru trong câu hát tần ngần

Anh không biết cảm xúc gì đi nữa
Bông ngọc điểm kia giờ đang tuổi lỡ thì
Ừ em nhỉ giọt nắng vàng như thế
Rực trên đường dắt bước anh đi

Em ơi đấy là ngày đẹp nhất
Dù đời anh tắm bom đạn với rừng
Những tiễn biệt không còn nước mắt
Sao tình người đằm thắm thủy chung?

Tiếng đồng chí thật là đồng chí
Nụ hôn người yêu cũng mang để sẻ chia
Lá thư ố vàng đuổi theo người lính
Chưa đến tay người đã chia lìa

Bọn anh ở rừng về ai cũng thế
Bạc áo xanh trong cơn sốt da xanh
Đất nước mấy chục năm ngưng tiếng súng
Vết thương bạn anh sao mãi chẳng lành?

Đêm trằn trọc nhớ bạn ở lại rừng
Bốn mùa đắp lên mình lá rụng
Cái dáng nằm mang hình khẩu súng
Khẩu súng hình mây bay Trường Sơn

Quê giờ khoác áo mới đẹp hơn
Các anh ngày ấy áo tô châu màu đất
Cái màu áo nhận ra nhau rất thật
Thật như người lính nhận hi sinh.


Gọi

Tôi đi khắp nẻo đất quê
Gọi người mà mãi không về thế sao
Thôi về khoả nước cầu ao
Sân đình câu hát đồng dao vẫn giòn

Tôi đi khắp núi cùng non
Dọc theo ngày ấy lối mòn Trường Sơn
Gọi người nơi quãng đường trơn
Bàn chân dép lốp mòn sờn cả quai

Tôi đi hết chặng đường dài
Gọi người Nam Bắc miệt mài tôi đi
Tiếng buồn như tiếng từ quy
Đêm thăm thẳm nhớ níu ghì gọi nhau
Chiến trường trải khắp những đâu
Mũi nào người đánh thọc sâu đồng bằng

Mũi nào cứ điểm quân giăng
Mũi nào sào huyệt băng băng tiến vào
Tiếng tôi nhẹ gió thì thào
Gọi to lại sợ chạm vào máu xương

Lời tôi vọng khắp chiến trường
Về đi nắng trải quê hương thắm màu
Rộng dài biết gọi nơi đâu
Ngước lên tôi gọi nơi màu cờ bay!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)