Tam giác mạch
Bắt đầu từ phía núi rất xa
Mùi hương chạy dọc về phương Nam theo nhánh gió
Chót vót cao nguyên
Ngất ngây tam giác mạch
Từng cánh hoa li ti như bụi mờ bay giữa trời Đông Bắc
Kiều thơm
Dưới vòm xanh của ngày là hoa, lá hay em?
Róc rách tiếng suối bên khe như tiếng đàn môi lần đầu anh đắm mình
trong men rượu ngô say lẩy bẩy
Linh cảm bờ xa
Thăm thẳm màu mây
Màu trời
Gọi mùa ảo diệu
Tháng năm mòn ở phía không nhau
Thời gian gầy qua ảo ảnh khói sương
Mùi gió núi
Mùi mây trời
Mùi linh hương đầy khứu giác
Anh phờ phạc một mình trong phía nhớ để sắp xếp lại miền em
Miên man đá sắc
Chênh vênh nỗi niềm
Khắc khoải gọi tên
Dưới vòm xanh của lá là khoảng không gian rộng - dài vô tận
Tam giác mạch thơm mùi em
Kiều mạch
Vỡ chiêm bao
Lam đỉnh núi mây chiều
Những ngón tay rướm máu
Đá dựng
Không theo lối mòn nào của từng cơn dư chấn nhớ
Đông Bắc thơm mùi tam giác mạch - kiều mạch
Em thơm!
Tự sự với đồng bằng
Những cánh đồng miền Tây mùa này mưa ngập tràn châu thổ
Cá linh biết sứ mệnh của mình nên ngóp ngoi dưới những chùm cây
điên điển oằn bông mép nước
Vàng hơn màu mật nắng
Mênh mông đêm đồng bằng soi vầng trăng trong tiếng gọi tha phương
Câu vọng cổ thương hồ cất lên giữa lau lách đời gạo chợ nước sông
Đêm chợ nổi lắt lay hồn cây bẹo
Bán nỗi u hoài những phận người ngược xuôi, xuôi ngược
Hỏi sông Hậu, sông Tiền… mai này biết sẽ chảy về đâu?
Cô gái năm nào có còn ở Ngã Bảy không?
Song loan gõ nhịp buồn loang nỗi niềm theo chập chùng sóng nước
Ghe chiếu cắm trượt cây sào nghẹn ngào trong nước mắt
Một miền Tây hiền hòa day dứt phía nhớ thương
Ơi miền Tây! Áo bà ba thắt đáy lưng ong thôn nữ miệt vườn
Lụa Tân Châu đến một ngày sẽ trở thành kỉ vật?
Vầng trăng non chếch bến Ninh Kiều chòng chành phơi kí ức
Hỡi Ba Láng, Vàm Xáng, Phong Điền… ai còn thổn thức với
cây bẹo treo đêm?
Trải lòng với đồng bằng. Tháng mười lũ lượt mùa rẹm giao hoan
Lênh láng phù sa đục ngầu những dòng sông chảy ngược
Nhịp cầu mới hợp long theo thủy triều đưa đời người vào tấp nập
Neo nhớ thương qua từng con nước lớn ròng
Hẹn với đồng bằng một sớm mai không?
Em sẽ kể anh nghe về bác Sáu Lầu với “Từ là từ phu tướng...”
Gành Hào nức nở vầng trăng thấu lòng ai thổn thức
Viết sao cho dày thương nhớ đủ én nhạn hiệp đôi?
Tự sự với đồng bằng chỉ bấy nhiêu thôi
Điên điển đã vào mùa vàng phai nỗi đợi.
VNQD