Thơ của Nguyễn Thụy Kha

Thứ Năm, 30/01/2025 07:59

Ngước lên mùa xuân

Dù sao rồi con người vẫn ngước lên
Trời xanh lắm muôn đời xanh thẳm
Rộng rãi thế sao tự mình hẹp cạn
Phải ngước lên, phải ngước lên thôi

Cúi mãi cúi nhiều ngước lên mà vui
Em ngước lên anh hát
Anh ngước lên nhìn xuyên mái thấp
Gặp sắc hoa lặng lẽ toả hương

Có nơi máu chảy tràn cho một chút sáng trong
Yêu cái chầm chậm mình đang chuyển động
Chấp nhận nhiều để đòi được hơn

Em ơi xuân! Em ơi lại xuân
Em lại nhé bắt đầu rửa lá
Sẽ nổ ran đổi mới hân hoan.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)