Viết trên biển đêm
Giữa biển đêm mù mịt
trên con tàu say như Rimbaud
anh ngóng về đảo đơn côi le lói ánh đèn
những người ngư dân chuyển từ con thuyền này
sang con thuyền khác
những bàn tay vẫy chào ai lặng lẽ
Giữa biển đêm mù mịt, bầu trời không một vì sao
anh nhìn những gợn sóng, những mặt người khắc khổ
như day hẳn vào đêm
người hoa tiêu vẫn đứng trong bóng tối điều khiển con tàu
Đêm bến cảng nhiều người đi lại
trong ồn ào anh tìm thấy thân quen
xa khơi, khơi xa mịt mùng sóng biển
Anh nhớ lắm
những bụi dứa dại mọc ngổn ngang trên đảo
đoàn thuyền lác đác vịnh Triều Dương
ôi cô gái thẹn thùng đùa nô sóng biển
ngực phập phồng, xanh thẳm tuổi đôi mươi
Anh lại nhớ
đồn biên phòng trong nắng ban trưa
những câu chuyện bên tách trà tâm sự
những người lính mặt sạm đen nắng gió
Và anh nhớ gương mặt em hiền hậu
sao nhìn anh mà chẳng nói điều gì
sóng dựng mù xa những giọng ca bốc lửa
ấm tình người tìm lại giữa đảo xanh.
Nở muộn
Xuân lại về trên cánh bướm
góc vườn nhành mai nở muộn
nắng chan hòa khắp không khí màu bạc
Trắng tinh khôi
như tâm hồn trong sạch
màu hoa kẻ sĩ cốt cách
Dù không kịp vẫn còn lưu xuân lại
ngọn cỏ đọng sớm mai sương
Cành mai như đời ta
dẫu muộn màng bước đường nghiệt ngã
thơ lưu lại màu hoa trắng
cánh mỏng manh lả tả bên thềm.
Đêm khuya
Đêm khuya tỉnh dậy
trời ứa sương rụng giọt trên mái tôn
một chụp đèn buồn bã
Lần giở trang sách mỏng
cắt đứt nguồn thơ buồn đau
thuở nghĩ thơ mình không ai hiểu
Kiên trì mở ra một vùng sáng cho những con chữ
thơ nói chuyện mới những con chữ mới
âm vang nhịp thơ đi trong thời đại mới
Khuya rồi tiếng xe trộn tiếng côn trùng rả rích
lặng phắt không dư âm
Trang thơ mở ra âm thầm
bóng động đêm sâu ngùn ngụt.
VNQD