Umid Najjari sinh ngày 15/4/1989 tại Tabriz (Iran). Sau khi tốt nghiệp Đại học Hồi giáo Azad của Tabriz năm 2016, anh vào Đại học Baku Aurasia để tiếp tục học chuyên ngành Ngữ văn tại Cộng hòa Azerbaijan. Anh đã xuất bản The land of the birds (Tạm dịch: Vùng đất của những chú chim) và Beyond the walls (Tạm dịch: Bên kia những bức tường) bên cạnh một số bản dịch. Thơ của anh đã được xuất bản tại Hoa Kì, Canada, Tây Ban Nha, Ý, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ, Uzbekistan, Iraq, Kazakhstan, Georgia, Chile và trên các trang truyền thông Iran. Anh đã được trao bằng khen quốc tế đại hội LIFFT năm 2019. Anh giành Giải thưởng IWA Bogdani năm 2021, Giải thưởng Mihai Eminescu năm 2022. Anh cũng được trao Giải thưởng quốc tế Huy chương Alexandre Đại đế năm 2022. Najjari cũng đã được bầu làm Phó chủ tịch của hiệp hội các nhà văn quốc tế BOGDANI, có trụ sở tại Brussels và Pristina. Anh hiện là thành viên tích cực của Hiệp hội cây bút trẻ thế giới Turkic.
Quê hương có hình dáng chiếc ô
Quê hương có hình dáng chiếc ô
em đã thấy tôi trong giấc mơ
vào ngày tôi quên mất cả đôi chân
và trong khoảnh khắc nhận ra nỗi cô đơn tận cùng của bàn tay…
tôi sẽ kể em nghe về những đường phố mùa thu quanh co.
… Em đã thấy tôi trong giấc mơ
vào đêm tôi hóa tro trong thành phố gió
ngay từ khoảnh khắc bắt gặp vùng đất xa lạ
tôi gọi tên em từ chiếc radio lá khô
… xin hãy lắng nghe!
chỉ một trạm ga nữa thôi sẽ tới nơi không em, trống trải
thiếu vắng em như viên thuốc đắng,
chẳng thể xoa dịu tâm tư tôi.
… Em đã thấy tôi trong giấc mơ
trong một ngụm mây tôi nuốt
mọi tấm gương phản chiếu chỉ là sự vắng mặt của em…
Mái tóc bạc trắng tương tư,
răng khôn nhớ thương đau nhức
khi em đi xa…
Vắng em, tôi trống rỗng như người hành khất
ngẩn ngơ ngồi xuống bức tường
mỗi bước chân đều trở nên lạc lõng
khi vắng em…
chẳng một xót thương nơi xứ người xa lạ
hãy mang quê hương có hình dáng chiếc ô trong mưa cho tôi!
Chiếc bóng của nỗi nhớ
Chiếc bóng của nỗi nhớ ập tới khi ta chẳng mong đợi
Đám mây cô đơn trôi qua trên đầu
Ngày tháng lướt nhanh…
Thời gian chúng ta mùa xuân đã lỡ
Lời cầu nguyện tới Chúa bị lãng quên
… Ánh sáng của ngôi nhà trong mơ đã nhạt
Giây phút ta trở về đêm
Ngõ trống trải trong từng khoảnh khắc…!
… Cô đơn không phải bộ phim để xem,
Thuyền trưởng của con tàu đắm hiểu nỗi cô đơn,
Không diễn viên nào biết khóc.
Đôi khi tiếng cười là hơi thở cuối cùng của tiếng khóc
Bởi lẽ đó
Tôi cười bởi em rời đi khi ngắm tấm hình.
… Hãy hỏi bức tường đứng đó sự mệt mỏi của tôi
Hỏi chiếc đồng hồ nỗi nhớ của tôi…!
… Hãy nhớ thay tôi,
Nhớ những cái cây bị chôn chặt chân,
Nhớ những chú chim không cánh như tôi,
Nhớ nỗi cô đơn,
Nhớ…!
Ngọn cờ hòa bình
Từ chiếc bóng của chúng ta những cơn gió thổi
Những con bướm bay ra từ ngón tay,
Mùa thu tựa người hàng xóm cũ,
Lá chuyển màu vàng,
Cây đổ xuống,
Khi nó rời đi xa.
Tôi viết bài thơ này, vào mùa mưa chăng?
Nơi mọi ngôn từ đã rơi vào khoảng lặng
Mỗi người đều có vẻ như Sizief
Zoroaster từng nói
chúng ta đều là những vị thần đã chết
Tiến lại gần hơn, bóng tối của con hẻm
Vụt biến trong ánh đèn đường
Những ánh nến hóa thành ngọn đuốc.
Viết ở đâu đó!
Rằng
Những bài thơ dối trá của thế gian đã trở thành sự thật
Hãy để tôi nói
Để tôi xoa dịu những góa phụ của ngày mai
Tôi tin mặt trời sẽ tỏa sáng từ bàn tay các bạn
Hãy để tôi nói
Và biết rằng
Những ngày mù sương sẽ đến từ những nốt nhạc cho tới những con hẻm xinh của thành phố
Khi tôi cất tiếng gọi,
giấc mơ về những chú chim bói cá trong tín hiệu con tàu biến mất
Bạn nói với những người lính bằng ánh mắt
Rằng
Chẳng ai đốt cháy bầu trời
Những đám mây trắng trong là lá cờ Hòa Bình mãi mãi
Những người lính và chính trị gia cách nào hiểu được?
Đứa trẻ không giày trong cảnh chiến tranh
Gọi mẹ nó trước khi gọi Chúa
Nó nói
Nhiều điều không được kể trong bài thơ này
Và khi trái tim còn đập,
những lời không được thổ lộ mắc kẹt đớn đau
Vào mùa mưa, tôi viết bài thơ này:
Có một con đường từ chúng tôi tới các bạn chỉ bằng một con chữ.
Trong thế giới này
Sự vô ngôn sát thương hơn cả cơn đói khát.
NGUYỄN THỊ THUỲ LINH dịch từ bản tiếng Anh
VNQD