VÕ SA HÀ
Rễ gió
Gió nổi ngày em xa ta
không lời từ biệt
vách núi toạc nghiêng ánh nhìn dao chém
mắt hồn ta đuổi theo em vượt quá chân trời
Triệu năm núi vẫn ngồi
triệu năm trăng vẫn tỏ
trái tim thủng ngày xưa bây giờ lồi sẹo
Hơn bốn mươi năm rồi
không một dòng nhắn lại
không một lời giải thích
chưa một lần gặp mặt
Ta biết rõ em
sống ở vùng đầy nắng
đã làm vợ, làm mẹ
cũng cô đơn và buồn khổ... như ta
Chỉ còn cơn gió xưa thổi sáng trời xa
rễ gió mọc từ hồn trai mười tám tuổi
rễ gió kết thành chùm
nuôi cây gió dài gấp đôi năm tháng
Rễ gió ơi
bao giờ dứt được?
LÊ THIẾU NHƠN
Nắng ngược
Gió bỗng chuyển trên ngàn lau trắng
Đường về quê cũ nhớ hắt hiu
Áo lạ người quen trong yên lặng
Nghe một niềm riêng hát lưng đèo
Mẹ ta đang chờ bên thềm vắng
Em ta đang chờ bên ngõ xưa
Bạn ta đang chờ bên quán lạnh
Lặng lẽ bàn chân đến giao thừa
Tha hương đã bạc dần mái tóc
Sao vẫn còn hồi hộp tất niên
Ánh mắt ai buồn từ năm trước
Cũng nhạt nhoà theo nắng tháng giêng!
VNQD