Chùm thơ của tác giả Vũ Trần Anh Thư

Thứ Sáu, 15/04/2022 00:09

Huế

Ngày em đi
loa kèn dụm dành cuối vụ
hương Hà thành vương trong hành trang

Huế này anh
đường phố nhỏ xinh chùm điệp vàng đơm nắng
cô gái bên đường dịu ngọt lời mời

Huế hiền như dòng nước sông Hương
an nhiên như núi Ngự
mềm như tà áo ai bay tím biếc chân cầu
thâm trầm bao triều đại hoàng cung lăng tẩm
thành quách tôn nghiêm cũng hờ hững vàng son

Cố đô dịu dàng đổ bóng Hương giang
câu hò mái nhì lan man sóng
ơ, cầu Trường Tiền sáu vài, mười hai nhịp(1)
chạm nhịp nào cũng hòa mạch Huế thương

Này anh!
Huế trầm mặc rêu phong
Huế mộng, Huế mơ…
đợi em về, sẽ hiểu
Huế thơm hương cả áng tóc nâu trầm.

-------
1. Ca dao.

Chuyện núi

Núi chẳng muốn một mình một bóng
dẫu xa nhau Hòn Vợ ngóng Hòn Chồng
nếu chẳng may hoá thành đơn lẻ
hòn Vọng Phu nàng mãi ngóng trông

Em thấy đó đôi hòn Trống Mái
kề sát nhau như bóng với hình
núi Đôi, trời sắp sao khéo thế
ngước nhìn nhau như hai kẻ si tình

Em đến nhé cổng trời Quản Bạ
núi Cô Tiên mờ ảo giữa thung mây
nghe tiếng đàn môi người Mông réo rắt
đôi ngọn
thương chồng
ứa giọt cay

Ừ em nhỉ
núi cũng là dâu bể
dẫu thấp cao
phù sinh cũng như người.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)