Con đường lông ngỗng
Phía bên kia con đường lông ngỗng trắng
Là mùa thu không một bóng lá bay
Mắt ai đó gào lên im lặng
Lưỡi gươm nào phút ấy run tay
Phía bên kia con đường lông ngỗng trắng
Là Cổ Loa vụn vỡ mấy ngàn năm
Chỉ còn nắng và cơ man là nắng
Cứ ròng ròng trên những vết xăm
Phía bên kia con đường lông ngỗng trắng
Là bời bời mây bạc lạc trời sâu
Mình Trọng Thủy đứng chôn chân ngõ vắng
Lúm đồng tiền giếng Ngọc má Mỵ Châu!
VNQD