Thơ của Hoàng Vũ Thuật

Thứ Sáu, 28/06/2024 10:47

Bạn và tôi đã can dự vào thời gian

Tôi can dự vào thời gian
vì tôi thấy mình là một tế bào sống của bạn
trong bạn có tôi & trong tôi cũng có bạn
chúng ta quá xa
tôi biết

Không gì tuyệt vời hơn bởi chiều dài ấy ta tìm đến
trong bề bộn này sẽ vô nghĩa khi người ta lướt qua nhau mà không màng tới
tấm đá trên thềm thầm nhắc
phần thân thể tôi thuộc về thời gian
bạn đã mang tới cốc nước trong cơn khát
đồng nghĩa linh hồn bạn đã nhập vào tôi
dòng sông tình yêu chảy qua không ngăn được

Tôi uống cạn cốc nước thanh khiết của trời ban cho
uống sự vĩnh hằng của tình yêu thượng đế
tôi bơi trên dòng sông ấy như một dòng riêng quằn quại giữa dòng chung
đớn đau từng con sóng
bạn có cái tên thật quý phái
nhưng bạn không phải là người ngoài thế giới

Osho nói rằng bạn chỉ một nửa
nửa khác chính tôi
vũ trụ này chúng ta như cặp song sinh
nhìn vào nhau nỗi buồn không đến được
niềm đau chia đôi
hạnh phúc gấp bội
chúng ta sự khởi đầu tác phẩm không trang trên hành tinh mênh mông
bạn thấy không.

Những hòn bi trẻ thơ
Tặng chị Christina Noble (Ái Nhĩ Lan) -
người tình nguyện sang Việt Nam chăm sóc trẻ mồ côi,
tàn tật tại thành phố Hồ Chí Minh

Không biết sinh ra từ đâu
những em bé mồ côi tàn tật
những con người đi bằng tay
những con người nói bằng mắt
những con người nghe bằng chân

Lang thang cùng ngày
lang thang cùng đêm
lang thang như mây
lang thang như gió
tan trong ban mai
đột ngột hiện ban chiều
vùi quên mùa đông
phơi ngoài mùa hạ
những em bé sinh ra từ đâu

Trái đất - hòn bi lấp lánh sắc màu
là của em
em ơi hết thảy
hãy giấu trong ngực mình
hãy cất vào túi áo
hòn bi lăn bốn mùa tuổi thơ

Hòn bi lăn
bàn chân đứng thẫn thờ
hòn bi lăn
đôi mắt nào nhìn thấy
hòn bi lăn
bàn tay không thể lấy
lăn bơ vơ trên cỏ biếc xanh trời

Trái đất cô đơn
trái đất rã rời
trái đất mù lòa
trái đất tàn tật
còn bao nhiêu trẻ em không cất bước
trên đôi chân của chính mình.

Trái tim mách bảo
Cho con gái HTA

Chìm trong vệt nứt của bóng tối
làm sao tuột khỏi nơi đó dù một ngày mà chẳng thể đứng lên
những xù xì của vỏ cây
ghì chặt
tôi mơ thấy ánh trăng tháo các sợi tóc bệt lại như keo dính

&
lưỡi dao sắc
trái tim mách bảo đừng sợ hãi

Giữa vắng lặng hé vòm cửa bé con
giọt nhựa vô hình như giấc mơ
cháy khát
đừng nghĩ hạnh phúc nơi chân mây ồn ào - hạnh phúc cốc nước trời cô đơn
vỏ cây cùng bóng tối là tấm chăn vĩnh hằng
hệt mặt đất luôn ấm nóng

Không áp lực nào làm cánh hoa mỏng kia
tan đi
hoa vẫn nở thường ngày
mùi sương lan dìu dịu
sự vĩ đại xuất hiện từ nét thanh tao đơn sơ trước đó
ánh trăng tràn trên tóc
nước mắt đêm đêm nói với tôi
đừng sợ hãi.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)