P.N.THƯỜNG ĐOAN
Chiều trên đồi cát Hòn Rơm
Chỉ còn lại thảm biển lặng
mông mênh xanh
Chỉ còn lại những đồi cát
đỏ chiều tàn
gió hú thay em gọi anh
Em từ đỉnh cát chơ vơ
hun hút nhớ
nỗi nhớ xâm thực trái tim dịu dàng
dẫu theo dòng xoáy thời gian
anh biến dạng trong tiềm thức
Em từ lòng lũng cát
đếm dấu chân mình ngược đỉnh
dấu chân đơn độc không ý niệm
hũng sâu chiều
cát lăn tăn dợn ngàn con sóng nhỏ
xô về phía trăng lên
cát chôn em trong nóng lạnh dần tàn
lần đầu tiên em nghe cát hát
Chiều trên đồi cát hun hút gió
quên nhớ khôn cùng
lòng hoang đàng bốn phía
nửa muốn cùng mặt trời chìm xuống
nửa lâng theo vầng trăng đang lên...
LÊ THANH MY
Cơn mưa cuối
Ngày ấy
nắng trôi qua hàng liễu, rập rình
mưa mỏng như áo em
buổi chiều ngây ngây
từng giọt thời gian chầm chậm thả vào đáy cốc
nhịp tim rung theo nhịp đời khó nhọc
mưa tìm về chốn tịnh yên
Mấy khi ta thoát ra được ưu phiền
đôi mắt em nhìn đâu cũng thẳm sâu
cánh chim
bay về phía khoảng không
nơi ngó mong, đợi chờ vô vọng
không bóng người
bầu trời hiu hiu gió lộng
Thật lạ lùng
lúc này tôi muốn được ôm xiết em trong vòng tay
nút thắt của mùa đông là sự tương phùng
ngày mưa cuối
em là hương gió nồng nàn đi qua tôi.
VNQD