Chùm thơ của nhiều tác giả

Thứ Hai, 02/03/2020 15:49

NGUYỄN THỊ ÁNH HUỲNH
Anh là sợi khói

Anh để quên trên đường
Hương điếu thuốc đã mồi
Đã bao năm em trở lại tìm hoài
Để được sống bằng hơi thở khác

Anh để quên trên đường
Mùi lá cà độc dược
Gắn vĩnh viễn ở ngã tư đóm lửa phập phào
Em vấn cho mình bao điếu đắng
Rít hoài không giảm cơn đau

Cuối đường đời
Anh là sợi khói
Trắng mấy mươi năm rồi
Chưa dụi được trong nhau.

VŨ THIÊN KIỀU
Cúi mặt

Này nắng gió, núi sông và biển cả
Đã nghĩ gì khi ở lại triệu năm
Này chiếc lá vừa rơi xuống đất
Thảng thốt gì mà vàng nhợt tấm thân

Bánh xe quay trên đường hối hả
Đếm lượt công nhân vào ca đêm
Năm cộng tháng và ngày cho miền đủ
Chắt chiu này dành lại mai sau

Sớm nay hoa dại nở
Sớm nay cánh cò bay
Sớm nay lời người vẫn như mây trôi
Hay như tảng đá giữa trời bủa xuống

Róc rách suối ngỡ không xuôi về cội
Chuyến cầu dây hào phóng ngược thời gian
Lặn dưới đáy sâu nghe bùn âm ỉ khóc
Và nụ cười còn ăm ắp bến sông

Em cúi nhìn cánh đồng xanh con gái
Mùa hẹn mùa cho nặng giọt mồ hôi
Em cúi nhìn đàn giun hiền nhịp thở
Xới mịn đất này vun cho hoa xinh…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)