NGUYỄN THỊ ÁNH HUỲNH
Anh là sợi khói
Anh để quên trên đường
Hương điếu thuốc đã mồi
Đã bao năm em trở lại tìm hoài
Để được sống bằng hơi thở khác
Anh để quên trên đường
Mùi lá cà độc dược
Gắn vĩnh viễn ở ngã tư đóm lửa phập phào
Em vấn cho mình bao điếu đắng
Rít hoài không giảm cơn đau
Cuối đường đời
Anh là sợi khói
Trắng mấy mươi năm rồi
Chưa dụi được trong nhau.
VŨ THIÊN KIỀU
Cúi mặt
Này nắng gió, núi sông và biển cả
Đã nghĩ gì khi ở lại triệu năm
Này chiếc lá vừa rơi xuống đất
Thảng thốt gì mà vàng nhợt tấm thân
Bánh xe quay trên đường hối hả
Đếm lượt công nhân vào ca đêm
Năm cộng tháng và ngày cho miền đủ
Chắt chiu này dành lại mai sau
Sớm nay hoa dại nở
Sớm nay cánh cò bay
Sớm nay lời người vẫn như mây trôi
Hay như tảng đá giữa trời bủa xuống
Róc rách suối ngỡ không xuôi về cội
Chuyến cầu dây hào phóng ngược thời gian
Lặn dưới đáy sâu nghe bùn âm ỉ khóc
Và nụ cười còn ăm ắp bến sông
Em cúi nhìn cánh đồng xanh con gái
Mùa hẹn mùa cho nặng giọt mồ hôi
Em cúi nhìn đàn giun hiền nhịp thở
Xới mịn đất này vun cho hoa xinh…
VNQD