Thơ của Hoàng Anh Tuấn

Thứ Năm, 18/07/2024 10:36

Ném còn

Quả còn tua đỏ
Anh ném lên trời
Sao em không bắt
Quả còn đã rơi

Quả còn tua xanh
Sao em không nhặt
Anh ném lên mây
Rơi vào đáy mắt

Vòng tròn vừa thủng
Em mải nhìn đâu
Én bay trong gió
Cột tre cúi đầu

Lòng em hết nhớ
Dạ em hết thương
Quả còn đi lạc
Vía rơi ngoài đường

Dạ anh vẫn thương
Lòng anh vẫn nhớ
Quả còn rách rồi
Tua dài vương nợ

Quả còn anh ném
Em có nhặt không
Đừng ngồi vấn tóc
Cầu thang nhà chồng

Sao em không nhặt
Trái tim anh rơi
Tình yêu anh ném
Gió đưa về trời...


Đền Và

Gió từ sông Tích sông Đà
Thổi cờ ngũ sắc đền Và tung bay
Tôi nhìn thành kính chắp tay
Nghi môn trăng mảnh nét mày Mị Nương

Ngọc lan nở trắng dưới sương
Khói trầm thơm ngát bốn phương xứ Đoài
Tản Viên thánh ngự trên ngai
Ba Vì toả bóng xuống vai người hiền

Chiều buông nắng óng hàng hiên
Ngỡ là vạt áo nàng tiên giáng trần
Hài văn dạo bước mảnh sân
Gác chuông đổ giọt trong ngần mưa ngâu

Rồng trườn đỉnh mái ngói nâu
Hỏi mây thiên giới về chầu đền chưa
Lá lim rơi động song thưa
Đá ong thách thức nắng mưa bao đời

Những sông nước chảy bên trời
Vài vuông lụa bạch ai phơi đôi bờ
Khói trầm như thực như mơ
Gió nghìn năm trước thổi cờ còn reo...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)