Thơ của Nguyễn Trọng Lĩnh

Thứ Tư, 10/01/2024 08:06

Nồi đất

Lặng thầm nhựa phù sa
ửng lên màu da nắng mật
nhẵn mịn bàn tay mặn mà ve vuốt
đựng tháng năm tên tuổi khuyết tròn
giữa căn nhà thế kỉ
vị đất thơm hương cơm mới tảo tần

Ta ghép bóng mình qua từng mẻ gốm
ngày huyền linh bụng dạ núi sông
đất hóa rồng tiên sinh nở đồng bào

Tròn méo trò chơi nồi đất nặn nhào
chất chứa bầu trời tuổi thơ kỉ niệm
nồi lớn đựng mưa
nồi vừa đựng thóc
nồi bé lèo xèo cá tôm, ngũ cốc
bóng giữa nồi trong veo.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)