Chùm thơ của nhiều tác giả

Thứ Tư, 04/03/2020 09:43

NGÔ THANH VÂN
Pleiku và em


Sót lại mùa cánh vàng thưa thớt
Rủ gió về đong đưa mầm xanh
Lá cũng đã vì hoa mà úa
Đài nâu trong nắng vẫn vươn cành

Tây Nguyên ngày gọi ngày thơm lựng
Một ban mai thanh khiết an lành
Chiều đủng đỉnh ong về đơm mật
Hoa vào đêm như nắng đợi sang canh

Mùa trong phố tưng bừng chiêng trống
Nối linh thiêng vào giữa đất trời
Pleiku và em và lễ hội
Rộn tiếng cười nghiêng ngả nhịp vui

Dâng một ché thơm lừng đồi núi
Cạn một cang ngây ngất men nồng
Rượu cần ủ lá rừng nước suối
Say một lần mà nhớ suốt trăm năm.

VŨ THỊ HUYỀN TRANG
Thân phận


Tôi đã từng ướm qua hàng trăm chiếc giày cũ ven đường
Chiếc rộng quá chân tôi lọt thỏm
Mười ngón chân nhìn tôi lạ lẫm
Những đôi giày xếp hàng chờ đến lượt thử vai

Cũng có lúc tôi ướm nhầm hai chiếc lệch đôi
Thấy những đôi mắt xung quanh cười mình kệch cỡm
Có nhiều đôi đẹp nhưng quá chật
Cố nhích vào. Đau. Không gỡ nổi ra

Sau mỗi cuộc ướm giày đôi chân mệt mỏi nằm im
Thấy chân mình lồng vào bao đôi chân người khác
Tôi đã thử đi vào hàng trăm số phận
Lại bắt gặp đôi dép cũ năm nào mình đã vứt đi.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)